Mà Hứa Thanh Tiêu có gan ra tay hiểm độc như vậy, không tuân theo quy tắc nào như vậy, nguyên nhân chính là vì, Hứa Thanh Tiêu quá hiểu cái gọi là “mượn uy” rồi.
Lần nào, Hứa Thanh Tiêu cũng có thể mượn thế lực khác để xoay chuyển cục diện, mượn thế lực của bách quan, mượn sức mạnh của Nữ đế, mượn quyền lực của dân ý trong thiên hạ.
Muốn đối phó với Hứa Thanh Tiêu, nhất định phải khống chế được sức mạnh của chiêu mượn uy này của Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là ông ta vẫn không nghĩ ra làm thế nào để khống chế được.
Nhưng Hoài Ninh vương biết, có người có thể làm được.
Người này, cũng đang ở trong kinh đô Đại Ngụy.
Ông ta lờ mờ đoán được, bất luận trận đại chiến này, kết quả cuối cùng là gì đi nữa, có một kiếp nạn, đang đợi Hứa Thanh Tiêu ở phía trước.
Chỉ là ông ta không lắm chuyện vậy, cũng không muốn tham gia vào, yên lặng đứng đợi là được, ngồi xem trâu bò đánh nhau.
Mà cùng lúc đó.
Theo dòng thời gian đẩy đưa, sức ảnh hưởng của Văn báo Đại Ngụy càng lúc càng lớn, chuyện này cũng chầm chậm bốc mùi chua.
Tô Nam quận Đại Ngụy.
Tô Nam vương ngồi trong phủ, ngắm nhìn nữ tử khiêu vũ, sung sướng biết bao.
Chỉ là vào đúng lúc này, một vị mưu sĩ cầm theo Văn báo Đại Ngụy trong tay, nhanh chóng đi vào, sắc mặt trông rất khó coi, trực tiếp phá hỏng thú vui của Tô Nam vương.
“Đi ra ngoài hết đi.”
Mưu sĩ kia cũng rất thẳng thắn, cứ vậy đuổi hết mọi người đi.
“Sao thế?”
Tô Nam vương nhăn mày, nhưng hắn ta biết vị mưu sĩ này của hắn ta, nếu như không có chuyện gì lớn nhất định sẽ không làm vậy.
“Vương gia, ngài mau xem đi, đây là Văn báo Đại Ngụy ngày hôm nay.”
Mưu sĩ đưa Văn báo qua cho Tô Nam vương, người nọ nhận lấy Văn báo, khẽ nhăn mày, chỉ mãi đến khi hắn ta đọc xong nội dung của Văn báo, trên mặt mới lộ ra vẻ giận dữ.
Qua một lúc sau, Tô Nam vương trực tiếp ném Văn báo xuống đất, tức giận quát mắng.
“Hoang đường!”
“Hoang đường!”
“Hoang đường!”
Hắn ta mắng ba tiếng hoang đường, rõ ràng là rất đỗi tức giận.
Trang văn báo này của Hứa Thanh Tiêu, chính là đang bôi nhọ hắn ta.
Thân là phiên vương, hắn ta làm sao có thể không rõ tờ Văn báo này của Hứa Thanh Tiêu độc ác đến mức nào?
Điều động dân ý, gây áp lực lên hắn ta.
“Tên đáng chết!”
Tô Nam vương siết chặt nắm tay, mặt hằn gân máu.
Mà mưu sĩ ở bên cạnh, lại không nhịn được mà thở dài nói.
“Vương gia, bây giờ có nói gì cũng vô ích rồi, Hứa Thanh Tiêu đã điều động dân ý, Tô Nam quận đã có không ít người biết chuyện này, chỉ trong ngày hôm nay thôi, chỉ sợ bách tính dân gian sẽ làm loạn lên đó.”
“Đến lúc đó không có lợi cho chúng ta đâu.”
Vị mưu sĩ này lên tiếng, nhắc nhở Tô Nam vương, không được nhất thời tức giận mà nổi ý đấu tranh gì.
Nhưng Tô Nam vương hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía mưu sĩ nói.
“Nếu như bọn chúng muốn nổi dậy, cứ để bọn chúng nổi dậy đi, hôm nay bản vương quyết không xuất binh đó.”
Tô Nam vương cũng xem như có cốt khí, nói không xuất binh chính là không xuất binh.
Nhưng mưu sĩ lắc đầu nói.
“Vương gia, bây giờ đã không còn là chúng ta có đồng ý xuất binh hay không nữa rồi, mà là sau khi chúng ta xuất binh ra liệu có thể dập đi lửa giận của bách tính nữa hay không.”
“Thuộc hạ đã ra lệnh cho người đi điều tra, chúng ta ở đây hãy còn tốt chán, bên phía Trấn Tây vương mới là thảm nhất.”
“Trấn Tây vương có bốn mươi vạn đại quân tinh nhuệ, nhưng những tướng sĩ này, cũng là những người có cha sinh mẹ đẻ, sau khi cha mẹ của bọn họ biết được chuyện này, dùng mạng của mình để ép con, bắt họ xuất ngũ.”
“Bây giờ bên phía Trấn Tây vương, có thể nói là một đống bùi nhùi, số đông tướng sĩ khóc lóc van xin muốn xuất ngũ, Đại Ngụy ta từ xưa tới nay, lấy hiếu làm đầu, một hai tên tướng sĩ lui quân, cũng không tính là gì.”
“Hiện tại thuộc hạ của Trấn Tây vương, có hơn mười vạn tướng sĩ muốn bỏ quân đội, Trấn Tây vương ra mặt, kết quả ngài có biết là tình cảnh gì không?”
“Bách tính dùng lá rau cùng trứng thối ném Trấn Tây vương, chuyện này đều truyền ra ngoài hết rồi, Trấn Tây vương nổi trận lôi đình, nhưng lại không dám làm gì bách tính, đã quyết định xuất binh rồi.”
“Xuất binh rồi vẫn còn bị vạn người chửi mắng, hậu quả rất thảm, chúng ta bây giờ vẫn còn kịp, chỉ cần bây giờ đồng ý ngay, lập tức phát binh, ít nhất không đến mức làm ồn ào tới việc rời quân.”
Mưu sĩ mặt mày ủ rũ nói.
Chuyện xảy ra với Trấn Tây vương, nay đã được lan truyền đi cả rồi, đừng thấy Trấn Tây vương trong tay nắm đại quyền, là hoàng thân quốc thích, nhưng đối mặt với dân ý giống như cơn thủy triều này, phải sợ vẫn sợ nha.
Một hai tên bách tính, trong mắt Trấn Tây vương cũng chỉ là vài con côn trùng nhỏ mà thôi.
Nhưng một hai vạn bách tính, thậm chí là bách tính toàn thành, Trấn Tây vương là cái thá gì chứ? Hắn ta còn dám làm càn sao? Nay triều đình luôn nhìn chằm chằm đám phiên vương này.
Ngươi thực sự dám làm càn, chọc giận dân ý, chỉ sợ phiên vương khắp nơi vì bảo vệ lợi ích của bọn họ, cũng sẽ tới dập cho ngươi một trận.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Tô Nam vương bắt đầu có thay đổi rồi.
Hắn ta đúng thật không biết sự việc lại nghiêm trọng tới mức này.
Nghĩ một hồi, Tô Nam vương cắn chặt răng, rõ ràng cực kỳ không muốn.
“Phát binh! Phát binh! Phát binh!”
Tô Nam vương hít sâu một hơi, còn có gì mà nói nữa? Chỉ đành ngoan ngoãn đi phát binh thôi.
Chứ không lẽ lại muốn giống như Trấn Tây vương, bị vạn người chửi rủa sao? Hối hận đem binh ra trận rồi, chỉ sợ vẫn sẽ bị muôn dân đàm tiếu cười chê.
Thế nên để tránh có một kết cục như vậy, không bằng cứ xuất binh luôn đi cho rồi.
Nhưng mà vẫn rất không phục.
“Vương gia, thực ra không cần phải tức giận như vậy, thuộc hạ đã phân phó Trần tướng quân, đến được chiến trường rồi, trừ khi là Hứa Thanh Tiêu hạ lệnh, để quân ta tiên phong, nếu không quân ta tuyệt đối không được dẫn đầu tiên phong, thậm chí còn chưa chắc đã tham gia vào trận chiến này.”
“Bảo tồn sức mạnh, hơn nữa nếu như thắng thật rồi, còn có thể lấy được không ít lợi ích, vương gia cũng không bị tổn thất gì nhiều.”
Mưu sĩ của Tô Nam vương lên tiếng, nói ra suy nghĩ của hắn ta.
“Nhưng…một tên tàn nhẫn như Hứa Thanh Tiêu, sao có thể không cho quân ta tiên phong được?”
Tô Nam vương không ngốc, Hứa Thanh Tiêu cho phiên vương xuất binh, không phải chính là vì muôn tiêu hao thế lực ngầm của phiên vương sao?
Sao có thể không cho quân ta lên?
“Vương gia, nếu thực sự như vậy, chúng ta còn có thể thừa nước đục thả câu, dấy lên binh biến, dù sao tướng sĩ của chúng ta cũng không phải kẻ ngốc.”