Đồng thời tiếp tục mắng chửi đám phiên vương, ăn ngon mặc đẹp, xa hoa hưởng lạc thì thôi đi, ấy vậy mà lại còn vào thời khắc nguy hiểm này, lại còn có mưu đồ riêng khác.
Thậm chí xuất binh hộ gia vệ quốc, còn muốn triều đình Đại Nguỵ trả ngân lượng, nhưng năm gần đây phiên vương các nơi thu được ngân lượng từ tô thuế còn ít hay sao?
Hứa Thanh Tiêu viết ra văn chương này, có thể gọi là một viên đá ném vào hồ nước tĩnh gây ra vô vàn trấn động.
Bách tính khắp nơi trên Đại Nguỵ đều trở nên phẫn nộ.
Bọn họ cầm Văn báo trên tay, lớn tiếng mắng chửi.
“Đám phiên vương chó chết này, ăn đồ Đại Nguỵ, dùng đồ Đại Nguỵ, giờ muốn bọn chúng ra mặt đánh trận, tên nào tên nấy lại tham sống sợ chết.”
“Quốc gia hưng vong, đến dân thường cũng có trách nhiệm, con trai ta còn chưa qua hai mươi tuổi, đã đi nhập ngũ rồi, sống chết ra sao người phụ thân này của nó cũng không biết, nhưng vì Đại Nguỵ, vì quốc gia, cho dù nó có chiến tử sa trường, ta cũng không oán không hối hận, so với đám phiên vương này, trong thời khắc khó khăn, hưởng lạc thú vui nhân gian thì thôi đi, nay giang sơn của Đại Nguỵ cũng sắp mất nốt rồi, bọn chúng còn dây dưa muốn hưởng thụ, đúng là không đáng làm người mà.”
“Đúng là một đám không ra gì, đã đến nước này rồi, thế mà còn hèn nhát không dám đánh? Bệ hạ đáng lẽ ra nên hạ lệnh, giải tán toàn bộ đám phiên vương này mới đúng.”
“Từ xưa đến nay, phiên vương đều chẳng có mấy tên là thứ gì tốt, nắm binh tích tụ sức mạnh cho mình, uy hiếp triều đình, tác dụng duy nhất của chúng, là trấn thủ biên quan, nhưng nay Đại Nguỵ đã ra trận rồi, bọn chúng lại dám từ chối xuất binh? Ta có một đứa cháu đầu quân cho phiên vương, bây giờ ta viết thư liền, để nó xách đồ quay về, nếu nó còn muốn nối giáo cho giặc, ta sẽ không nhận đứa cháu này nữa.”
“Đúng vậy, chư vị, ngôn từ của chúng ta ít ỏi, nhưng chúng ta có thể dùng sức lực mà, để người nhà chúng ta rời khỏi quân đội của đám phiên vương trên văn báo này, ta không tin, không còn binh nữa thì đám phiên vương này còn dám kiêu ngạo nữa đó?”
Bách tính đều ồn ào bàn tán, họ oán giận hành vi của phiên vương, nhưng ngôn ngữ có hạn, mãi đến khi có người nghĩ ra cách này, trong một khoảnh khắc, khiến mọi người tranh giành nhau học theo.
Nói cho cùng chửi mắng không thôi không thể giải hận, nhất định phải làm như vậy, mới có thể giải hận được.
Nơi bùng lên phong trào này đầu tiên là kinh đô Đại Nguỵ, sau đó theo số phát hành của văn báo ở các vùng các phủ, càng ngày càng có thêm nhiều tiếng chửi rủa vang lên, mọi người đều đang chỉ trích hành vi của phiên vương.
Không ai không tức giận, đặc biệt là bách tính.
Một trang văn chương này của Hứa Thanh Tiêu, có thể gọi là nhổ cỏ tận gốc, thế nhân đều biết đám phiên vương này nắm trong tay đại quyền, cuộc sống của chúng tự nhiên cũng sẽ rất xa hoa.
Bách tính đều biết, nhưng cũng chỉ đành chịu thua số mệnh, ai bảo người ta sinh ra có xuất thân tốt làm gì?
Nhưng chịu số phận là việc chịu số phận, ghen ghét là lẽ đương nhiên, ngày thường không ai dám nói, sợ đắc tội với vương gia, mà điểm đáng sợ nhất ở văn chương của Hứa Thanh Tiêu là luôn xoay quanh sứ mệnh của con cháu vương thất.
Bọn chúng được ăn sung mặc sướng, là vì chúng là người hoàng thất, bách tính nhân dân cũng không ý kiến gì, nhưng được sống trong nhung lụa cũng phải có cái giá của nó, bảo gia vệ quốc, chính là cái giá phải trả của các vị vương gia.
Đổi sang cách nói khác, một trang văn chương này của Hứa Thanh Tiêu chính là muốn bách tính cảm nhận được rằng.
Bọn họ cả đời làm việc lam lũ cực khổ, trồng trọt buôn bán, hầu hạ đám vương gia này của bọn họ chính là số mệnh rồi, đến cuối cùng thứ cần thiết chính là bọn chúng phải bảo vệ họ.
Nhưng bây giờ các ngươi tên nào tên nấy cũng sợ tham chiến, đến việc nhỏ nhất là bảo vệ cũng không còn nữa sao? Vậy ta còn phải hầu hạ các ngươi? Cút đi cho khuất mắt đi.
Sức sát thương của trang văn chương này, đủ để khiến toàn bộ phiên vương phải chịu thiệt một vố lớn, cho dù đám phiên vương này có đồng ý đi trợ chiến, cũng không có cách nào bù đắp được nữa.
Đối với bách tính ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, đã cực kì ghét bỏ đám phiên vương này, không qua ba đến năm năm hay thậm chí có thể là mười năm, khúc mắc giữa họ và phiên vương chắc chắn không thể biến mất được.
Một chiêu này.
Xem như Hứa Thanh Tiêu hung ác cắn đi một miếng thịt của đám phiên vương này, hơn nữa lại còn là từ da đến tận thịt đều bị cắn rớt xuống.
Kinh đô Đại Nguỵ.
Bên trong Hoài Ninh vương phủ.
Lúc Hoài Ninh vương nhìn thấy Đại Nguỵ văn báo hôm nay xong, ông ta không nhịn được mà thở dài một hơi, sau đó bỏ Văn báo lên bàn.
Trong mắt tràn đầy những tia sắc lạnh.
Có điều tia sắc lạnh này hoàn toàn không phải có ý công kích Hứa Thanh Tiêu, mà là đối với đám phiên vương.
Hôm qua, ông ta đã nói cho chúng biết hết mặt lợi mặt hại rồi, không ngờ rằng, đám phiên vương này đến cùng vẫn làm theo ý mình, đúng là một đám ngu xuẩn.
Chỉ vì một món hời nhỏ nhoi, kết quả bị Hứa Thanh Tiêu công khai cho một cái bạt tai.
“Một đám ngu dốt, nếu như còn là đồng bọn với đám các ngươi, đại kế của bản vương, chỉ sợ đến chết cũng không thể hoàn thành được.”
Hoài Ninh thân vương cười lạnh, ông ta cười nhạo đám phiên vương này ngu dốt cùng cực, không biết cái gì gọi là bỏ nhỏ lấy lớn, chỉ biết mỗi lợi ích, không biết làm thế nào để buông bỏ.
Có điều như này cũng khá tốt, ít nhất có lợi đối với ông ta.
Chỉ là một chiêu này của Hứa Thanh Tiêu, đã không còn là bức bách phiên vương phải đi viện quân nữa rồi, mà đã công kích vào uy danh của phiên vương trong lòng người dân dân gian, như vậy mà nói, nếu như có phiên vương khởi binh cần vương, cũng sẽ gặp phải sự ngăn cản.
Thứ như dân ý này, thường ngày không nhìn thấy, nhưng một khi dấy lên nghi ngờ rồi, vậy thì lại là một chuyện khác rồi, cho dù ngươi có mưu kế thông thiên, dưới sức mạnh của dân ý, cũng thành hư không.
Nó là nước lũ, một dòng nước lũ không cách nào ngăn cản được.
Hoài Ninh thân vương biết rằng, qua ngày hôm nay, phiên vương các nơi mới thực sự cảm nhận được rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu có bao nhiêu tàn nhẫn.
Giao thủ với Hứa Thanh Tiêu cũng xem như được mấy lần rồi, cộng thêm những chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ xảy ra trong vòng một năm nay, nhận xét của Hoài Ninh vương đối với Hứa Thanh Tiêu rất đơn giản.
Bụng dạ nham hiểm!
Không coi quy củ ra gì!
Cái tên lòng lang dạ sói này, là đứng về phía của vương triều Đại Nguỵ, mà không coi quy tắc ra gì, cũng không cần giải thích làm gì nữa.