Các vị phiên vương nhăn mày, bọn họ hiểu rõ lợi hại bên trong đó, cũng hiểu rõ ý của Hoài Ninh vương.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bị Hứa Thanh Tiêu khống chế thế này, bọn họ không thoải mái, thêm nữa tiếp viện của bọn họ, cũng chắc chắn sẽ bị ba quân Đại Nguỵ quản lý, biến thành quân tiên phong.
Nói một câu không dễ nghe, khả năng cao sẽ thương vong vô ích.
Vấn đề này, nếu không giải quyết được, bọn họ không tình nguyện xuất binh.
“Không!”
Hoài Ninh Vương lắc đầu, ông ta nhìn bốn vị phiên vương, bình tĩnh lên tiếng.
“Chư vị nghĩ sai rồi.”
“Xuất binh thì được, nhưng nghe lệnh của ba quân thì không, đây là điểm có thể đàm phán, dù sao sắp xếp của chúng ta, ba quân không làm sao theo kịp tiết tấu, lại đang trong trận chiến lớn, kị nhất là ra trận mà thay người dẫn đầu mà?”
“Hơn nữa nếu tiếp viện binh qua đó, ăn cơm của Đại Nguỵ, dùng tiền của Đại Nguỵ, cũng xem như kiếm chút hời cho chúng ta, hơn nữa sau khi đi rồi, ai nói nhất định phải chinh chiến? Không thể chỉ đợi thôi sao?”
Hoài Ninh thân vương chầm chậm lên tiếng.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều bừng tỉnh cả.
Nhưng vẫn có người không nhịn được mà nhăn mày.
“Nhưng nếu bọn chúng cứ nhất nhất muốn quân của chúng ta phải lên đầu trận tuyến làm quân tiên phong thì sao? Nếu như nói như vậy, chúng ta cũng không thể chỉ góp công không góp sức chứ?”
Hắn ta hiểu ý của Hoài Ninh Vương, không phải muốn nói góp công không bỏ sức sao?
Cách thì hay đấy, nhưng người ta liệu có đồng ý không?
Sau đó, Hoài Ninh Vương lắc đầu, nhìn về phía đối phương nói.
“Ngươi vẫn nghĩ sai rồi.”
“Ai nói chúng ta góp công không góp sức?”
“Nếu Hứa Thanh Tiêu cho quân ta xung phong, vậy thì chúng ta cứ tập kết xung phong, thương vong bao nhiêu cũng không sao cả, dù sao chỉ xung phong một lần thôi.”
“Đợi sau lần xung phong này kết thúc, dẫn đến binh biến quân doanh, tướng sĩ quân ta xung pha trận địa, mà Đại Hoang quân, Kỳ Lân quân, Thiên Tử quân đều khoanh tay bàng quang.”
“Chư vị vương gia cảm thấy chúng ta có thể tố cáo không? Có thể khiến bọn chúng nội loạn được hay không?”
Hoài Ninh thân vương nói như vậy.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, cục diện trước mắt, từ chối không xuất binh là điều không thể, mà đồng ý xuất binh rồi, cũng không thể bỏ công không bỏ sức được.
Ngược lại lần đầu tiên liều chết đánh, điên cuồng đánh trận, nói thế nào đi nữa Trần quốc cũng không thể đánh một lần đã xong được.
Mà chỉ cần một trận này đánh xong, bọn họ đã nắm được vị trí bất khả chiến bại rồi, mà sau đấy còn muốn bọn họ đánh tiếp hả? Quân đội của bọn họ liệu có đồng ý hay không?
Bọn họ liệu có đồng ý nữa không?
Đây chính là mưu lược của Hoài Ninh Vương.
Biết được Hứa Thanh Tiêu muốn làm gì, cứ làm theo những gì Hứa Thanh Tiêu muốn trước, thời điểm mấu chốt dấy lên binh biến là được.
Quả nhiên, sau khi Hoài Ninh Vương nói ra mưu kế của mình, các vị phiên vương đồng thời gật đầu, ồn ào đồng ý.
“Được rồi, thông báo tới các vị phiên vương, làm theo kế hoạch này đi.”
“Lão phu đi trước đây, nếu như rời đi quá lâu, sẽ bị để ý mất.”
Hoài Ninh thân vương lên tiếng, nói xong lời này, ông ta đứng dậy rời đi, kế sách của ông ta cũng nói rồi, dùng hay không là chuyện của chư vương.
Nhưng đợi sau khi Hoài Ninh vương rời đi.
Giọng nói của bọn họ lại vang lên lần nữa.
“Chư vị cảm thấy, kế sách này như nào?”
“Có thể thực hiện thì có thể đó, chỉ là các vị phải nhớ rằng, dưới tay Hoài Ninh thân vương đã không còn binh nữa rồi.”
Có người hỏi kế hoạch này thế nào, nhưng cũng có người lên tiếng, nhắc nhở mọi người, dưới quyền của Hoài Ninh thân vương đã không còn binh nữa rồi.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều trở nên trầm lặng.
Lòng người chính là như vậy đó.
Mỗi người đều đặt lợi ích của riêng mình lên trước, bất kể ngươi có nói hay hơn nữa, ảnh hưởng đến lợi ích của riêng chúng, ai lại tình nguyện dâng lên chứ?
Cứ như vậy.
Mãi đến ngày thứ hai.
Tấu chương của sáu mươi ba vị phiên vương Đại Nguỵ được phản hồi lại.
Hai mươi ba vị phiên vương lĩnh binh xuất chinh, trong vòng năm ngày nhất định phải đuổi kịp tới Trần quốc.
Còn lại hai mươi lăm vị phiên vương, dù ít dù nhiều cũng mượn một cái cớ, ý tứ đều giống như nhau, nếu không phải vì sợ trong nước có nội loạn, thì chính là sợ ảnh hưởng tới bách tính muôn dân.
Thế nên từ chối xuất binh.
Còn có mười lăm vị phiên vương lại thẳng thắn luôn, xuất binh được thôi, nhưng lương thảo quân lương phải do vương triều Đại Ngụy bỏ ra, hơn nữa còn đòi một cái giá cao ngất, thể hiện rõ nếu muốn bọn chúng xuất binh, thì phải kiếm được một vố từ Đại Nguỵ.
Có thể trừ đi một phần nhỏ phiên vương trung thành một lòng với Đại Nguỵ, phần lớn phiên vương Đại Ngụy tên nào tên nấy đều vô cùng gian xảo, đất nước đã đi tới nước này rồi, vẫn còn nghĩ tới việc kiếm hời.
Điều này cũng khiến Hứa Thanh Tiêu đưa ra quyết định, phải diệt trừ mối họa phiên vương ấy.
Chỉ là trước mắt, đối diện với lời hồi đáp của đám người này.
Hứa Thanh Tiêu cũng không tức giận gì cả, hắn đã chuẩn bị từ sớm rồi.
Hôm nay, hắn đặc biệt để văn báo Đại Ngụy xuất bản muộn, chỉnh sửa văn báo, toàn bộ đều tố cáo tất cả hành vi của phiên vương khắp nơi.
Hứa Thanh Tiêu thậm chí còn tự tay chấp bút.
[Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, vương thất Đại Nguỵ, lâm trận khiếp chiến]
Mười sáu chữ làm tiêu đề, chớp mắt bùng nổ toàn bộ bách tính ở Đại Nguỵ.
Bên trên văn báo của Đại Nguỵ, chỉ vỏn vẹn vài chục chữ này, giống như mạnh mẽ chỉ thẳng vào mặt các phiên vương mắng chửi một trận.
Mà trong nội dung văn chương, Hứa Thanh Tiêu cũng thẳng thắn lên án.
Phiên vương lấy tiền bổng lộc của triều đình, ăn cơm gạo từ mồ hôi nước mắt của nhân dân, lại tham lam hưởng lạc, giữ binh khư khư chỉ củng cố cho sức mạnh của bản thân, nay giang sơn Đại Nguỵ đang trong tình thế nguy nan, các ngươi không chủ động xuất binh bảo vệ quốc gia đã đành.
Bây giờ triều đình điều các ngươi chinh chiến cứu quốc, các ngươi lại dám dùng đủ loại lý do để trốn tránh, từ chối không xuất binh? Có thể đứng nhìn bách tính chìm trong chiến hỏa, cũng quyết không ra tay, có thể thấy trong lòng có mưu đồ riêng.
Toàn bộ nội dung Văn báo của Hứa Thanh Tiêu chỉ xoay quanh, quyền lực của đám phiên vương này, rồi đến cùng từ trước tới nay đã ăn uống hưởng lạc bao nhiêu rồi, sau đó lấy Nữ đế ra so sánh, hoàng đế muốn xây cung điện, còn phải suy nghĩ đến việc quốc khố có ngân lượng hay không, các vị đại thần liệu có đồng ý hay không.
Mà đám phiên vương các ngươi, muốn xây cung điện là xây, ăn uống ngao du, có thể thấy được xa hoa vô cùng, khiến dân gian có lòng thù hận với người giàu.