Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 791 - Chương 791: Quốc Gia Hưng Vong, Thất Phu Hữu Trách, Vương Thất Đại Ngụy, Lâm Trận Khiếp Chiến (5)

Chương 791: Quốc Gia Hưng Vong, Thất Phu Hữu Trách, Vương Thất Đại Ngụy, Lâm Trận Khiếp Chiến (5)

Ban đầu bọn họ ai ai cũng tràn ngập mong chờ, cho rằng Hứa Thanh Tiêu có kế sách gì hay lắm, ai mà ngờ rằng, Hứa Thanh Tiêu thế mà lại bảo phiên vương đi phái binh?

Thế này đúng thật là…có chút hơi lý tưởng hóa quá rồi.

Phiên vương các nơi thèm khát Đại Ngụy như hổ đói, bọn chúng có đội quân riêng của mình, sao có thể cam tâm tình nguyện phái binh đi cứu viện được?

Tìm đại một lý do nào đó cũng có thể qua loa chối bỏ được rồi.

Hơn nữa cho dù bọn chúng có thật sự phái binh tiếp viện, chỉ sợ chỉ là làm lấy lệ mà thôi.

Ăn không lương thực của Đại Nguỵ, thậm chí còn cực kì dễ gây ra nội chiến trong quân.

Dẫn đến tranh luận trong quân đội.

Chỉ cần hai điểm này thôi, nếu như không giải quyết được, đạo thánh chỉ này sẽ biến thành trò cười rồi.

“Hứa đại nhân, phiên vương các nơi chỉ sợ không cam tâm tình nguyện phái binh cứu viện đâu.”

“Nếu như thực sự phái binh đi, chỉ sợ là…bỏ công không bỏ sức mà thôi.”

Chu Nghiêm nhắc nhở một câu.

Ấy vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu, thể hiện đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay.

“Chỉ cần truyền thánh chỉ xuống là được, ta có cách khiến bọn họ ngoan ngoãn mà chinh chiến.”

Hứa Thanh Tiêu cực kì tự tin.

Lời này vừa nói ra, lúc này đây, mọi người có hơi tò mò rồi, bọn họ đúng là vẫn chưa nghĩ ra, Hứa Thanh Tiêu có thể dùng cách gì, khiến phiên vương các nơi tâm cam tình nguyện xuất binh, lại tâm cam tình nguyện mà đi đánh chiến đây.

Có điều tò mò là chuyện tò mò, Chu Nghiêm nghĩ một chút, cũng không tiếp tục khuyên thêm gì nữa, Hứa Thanh Tiêu đã hạ mệnh lệnh xuống rồi, vậy thì ông ta cứ làm theo vậy thôi.

Rất nhanh, chưa tới hai khắc sau, thánh chỉ đã được viết xong.

Sau khi Hứa Thanh Tiêu xem xong, liền lập tức ban bố, chiếu cáo thiên hạ.

“Chiếu viết.”

“Nguyên niên Võ Xương, Di man dị tộc, nhiễu loạn Đại Ngụy, có mưu đồ xấu, ba quân Đại Ngụy, chinh phạt đến Trần quốc, do đó, vì uy nghiêm của Đại Ngụy, bình loạn hiểm hoạ, lệnh cho, phiên vương khắp nơi, phái ra năm phần quân binh, tiến về phía Trần quốc, hội hợp với ba quân, cùng chinh phạt tặc tử!”

Thánh chỉ được ban bố.

Chưa tới một canh giờ sau, đã truyền đến toàn bộ địa điểm của Đại Ngụy.

Phiên vương khắp nơi tất nhiên đều đã biết được chỉ ý, trong giây lát có vô số âm thanh vang lên.

Có số ít bộ phận sau khi nghe được thánh chỉ, ngay lập tức xuất binh, không phải tất cả phiên vương Đại Ngụy đều nhìn chằm chằm vào hoàng vị như hổ đói, có một bộ phận phiên vương trung thành với Đại Ngụy.

Nhưng phần lớn phiên vương, vẫn yên lặng không nói lời nào.

Thậm chí có một số phiên vương có thực lực thâm hậu, sau khi lại nhận được thánh chỉ, trực tiếp cười lạnh một tiếng, căn bản không thèm nhìn tới.

Hoàn toàn không thèm để ý đến việc có thể làm khó được hắn ta việc gì.

Đương nhiên ngoài mặt vẫn cho người truyền tin về Đại Ngụy, lấy lý do sợ nổi loạn, canh giữ dị tộc biên cảnh, từ chối tiến về phía Trần quốc.

Cùng lúc đó.

Mãi cho đến giờ Thân.

Kinh đô Đại Ngụy.

Bên trong một gian mật thất.

Năm bóng người xuất hiện ở đây.

Hoài Ninh Vương ngồi đầu, lắng nghe giọng nói của bốn người còn lại.

“Ta còn tưởng rằng tên Hứa Thanh Tiêu này có cách gì cơ, không ngờ tới ấy vậy mà bảo chúng ta xuất binh cứu viện, đúng là nực cười.”

“Nay chúng ta không dễ gì mới đợi được cơ hội ngàn năm có một ngày, Hứa Thanh Tiêu bảo chúng ta xuất binh, cực kì nực cười.”

“Phiên vương ngoại địa có dè bỉu khinh bỉ, chư vị cũng đừng có đáp ứng yêu cầu này của Hứa Thanh Tiêu.”

Mấy giọng nói vang lên, bọn chúng tràn đầy coi khinh với đạo thánh chỉ này, thể hiện sôi nổi, tuyệt đối không thể đồng ý.

Sau đó, giọng nói của Hoài Ninh Vương vang lên.

“Xuất binh! Tiếp viện!”

Một câu nói đơn giản này của ông ta, khiến mọi người rơi vào yên lặng.

“Xuất binh tiếp viện? Vương gia, ngài biết ngài đang nói cái gì không?”

“Nếu như chúng ta xuất binh, không phải trúng phải mưu kế của Hứa Thanh Tiêu rồi sao?”

“Hắn muốn chúng ta xuất binh, không phải để tiêu hao binh lực phiên vương các vùng sao, nếu thực sự xuất binh, cho dù Đại Ngụy thua trận rồi, chúng ta cũng không dám tuỳ tiện ra tay được, Huyền Võ quân trấn thủ kinh đô, nếu chúng ta cứ vậy hao phí không sức lực, thế thì sẽ không còn ngày vãn hồi nữa đâu.”

Đám người không thể tin được, trong giọng điệu cũng thể hiện rõ biểu cảm không thể tượng tưởng nổi.

Trước mắt, Hứa Thanh Tiêu bảo bọn họ xuất binh, không phải chính là vì muốn hao tổn quân chủ lực của bọn họ sao?

Bọn họ bây giờ đang đợi ngoại chiến của Đại Ngụy trở nên căng thẳng, từ đó phát động nội loạn, nếu như bây giờ đem binh qua đó, đối với bọn họ mà nói, cực kì bất lợi đó.

Nhưng đối diện với sự nghi ngờ của mọi người, Hoài Ninh Vương lạnh lùng nói.

“Không xuất binh, Hứa Thanh Tiêu nhất định còn có cách lui, bản vương đã đoán ra phần lớn, Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc muốn làm gì rồi.”

“Tướng sĩ Đại Ngụy, đang ở biên quan tắm máu đánh trận, bách tính dân gian, theo dõi từng giây từng phút, thánh chỉ đã tuyên triệu, nếu như chúng ta không nghe theo, sẽ dẫn đến phẫn nộ từ dân ý.”

“Đến lúc đó Hứa Thanh Tiêu bèn tiện đường ra tay, đối phó với chúng ta rồi.”

Hoài Ninh thân vương đè thấp giọng xuống nói, ông ta nhìn thấu được mưu kế của Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng lời này vừa nói ra, khiến đám người kia trầm lặng cả rồi.

Bọn họ đúng là không nghĩ tới điểm này.

“Nhưng mà, cho dù là như vậy, chúng ta cũng có lý do không thể xuất binh, ngũ đại quân doanh của Đại Ngụy đã có tới ba doanh đang ở bên ngoài chinh chiến, về mặt binh lực hoàn toàn đủ mà.”

“Mà nếu như chúng ta lại tiếp tục xuất binh đi, một khi dị tộc tới đánh, giang sơn Đại Nguỵ sẽ rơi vào ngàn cân treo sợi tóc, chúng ta có thể dựa vào việc này, qua loa chối khéo, thế chẳng phải được rồi sao?”

Có người lên tiếng, mặc dù biết Hoài Ninh Vương đang kiêng kị điều gì.

Nhưng bọn họ có lý do từ chối xuất binh, chinh chiến không sao cả, nhưng hộ gia vệ quốc cũng cần tới người, vốn không thể để toàn bộ binh lực đều phải ra ngoài chinh chiến, còn lại mỗi cái tổ rỗng không được chứ?

Như vậy mà nói đối với giang sơn Đại Ngụy cực kì bất lợi, đây là lý do của bọn họ, cũng có thể xem là một lý do chính đáng.

Chỉ là lời kia vừa thốt ra, Hoài Ninh Vương liền cười lạnh một tiếng.

“Lý do thì hay đó, nhưng bách tính có tin không?”

“Bách tính chỉ muốn nhìn thấy thứ mà chúng muốn thấy thôi, nếu như chúng ta không xuất binh, chỉ sợ Hứa Thanh Tiêu tố cáo chúng ta một trận trên Văn báo, dẫn đến dân ý dân nộ.”

“Đến lúc đó, không ai ăn ngon ngủ yên được.”

Ánh mắt Hoài Ninh vương trở nên thâm độc, ông ta nhìn thấu mưu kế của Hứa Thanh Tiêu, thế nên mới phản đối ý nghĩ của mọi người.

Không những không thể từ chối, mà còn phải tích cực hưởng ứng.

“Nếu như cho binh tiếp viện, đối với chúng ta mà nói, không phải rơi vào tình thế bất lợi rồi sao?”

Bình Luận (0)
Comment