“Bảy mươi hai phủ, đã hoàn thành chuẩn bị cho trận chiến, cứ sắp xếp ba phủ thành một thành, tướng lĩnh dị tộc, kiểm soát bảy mươi hai thành phủ, tự cung cấp lương thảo.”
“Thần đã phong tỏa hoàn toàn mật đạo, cũng đã thông báo với dị tộc, trận chiến này nếu dị tộc đầu hàng, nhất định sẽ bị giết.”
“Trần quốc ta sáu mươi phủ địa, đã có bốn phần năm đinh được triệu tập nhập ngũ, trấn thủ quốc môn, toàn dân cũng như binh.”
“Trong nước, bách tính đồng tâm hiệp lực, tự nguyện chế tạo binh khí, chiến giáp, máy bắn đá các loại.”
“Bách tính phú hộ cũng tình nguyện góp ngân lượng, thêm vào đó trong tay thần hiện đang có ba ngàn bách tính tự nguyện liều chết, thần đã giao phó cho Thiên Lôi phủ.”
“Lúc chưa khai chiến, sẽ có thể gây ra thiệt hại lớn cho ba quân Đại Ngụy.”
Binh bộ thượng thư lên tiếng, mỗi câu đều chắc như chém đinh chặt sắt, mỗi câu đều thể hiện rõ sự tự tin vô ngần.
Đặc biệt là câu cuối cùng, càng thể hiện rõ sự lạnh lùng quyết liệt.
Mà sau khi Quốc quân Trần quốc nghe xong câu này, thể hiện hết sức vừa lòng.
“Tốt.”
“Rất tốt.”
Hắn ta gật gật đầu, sau đó chầm chậm lên tiếng nói.
“Năm đó, Thái tổ Đại Nguỵ, sỉ nhục Trần quốc ta là tạp quốc, vũ nhục Trần quốc ta huyết mạch không thuần.”
“Hôm nay, trẫm cùng dân chúng, đồng sinh cộng tử trận chiến này.”
“Đại Ngụy quỷ kế đa đoan, tập kích ban đêm, giết người, xúi giục, dùng độc, có thể nói thủ đoạn ti tiện bẩn thỉu.”
“Đê tiện không biết xấu hổ.”
“Chỉ đáng tiếc là, bọn chúng quá là ngu xuẩn, nếu như những kế sách này, âm thầm giấu diếm mà tiến hành, đối đầu với Trần quốc ta, cũng có thể khiến Trần quốc ta đại bại.”
“Bọn chúng tham lam kết quả chiến tranh nhất thời, đến sớm thế này, cũng sẽ khiến Trần quốc ta có phòng bị chu toàn.”
“Bọn chúng quá đỗi ngu ngốc, cũng quá đỗi cao ngạo, trong lòng của bọn chúng, Trần quốc vẫn mãi là tạp quốc, nhưng trẫm phải cho chúng biết rằng, sức mạnh của Trần quốc ta, quốc uy của Trần quốc ta.”
“Đánh tan ba quân, trẫm biết rõ, chuyện này làm không được, nhưng dây dưa với Đại Ngụy ba năm, trẫm có đủ tự tin.”
“Chỉ cần đại chiến bắt đầu, sẽ là thời gian chết của Đại Ngụy.”
“Phiên vương Đại Ngụy đã mật tín với trẫm bàn bạc, đợi đến khi chiến cục Đại Ngụy rơi vào thế khó khăn, bọn họ nhất định sẽ vây khốn kinh thành, cần vương giết tặc tử.”
“Đến lúc đó, giang sơn Đại Nguỵ, tất sẽ rơi vào cảnh tan cửa nát nhà.”
Quốc Quân Trần quốc nói như vậy, trong lời nói ngập tràn tự tin.
Sức mạnh của hắn ta, chắc chắn không thể đủ đánh bại Đại Ngụy được, nhưng mà hắn ta có thể dây dưa với Đại Nguỵ, khiến nội bộ Đại Ngụy chìm sâu vào trong nước và lửa, đây chính là sức mạnh của hắn ta.
Loạn trong đáng sợ hơn giặc ngoài nhiều.
Nội tình bên trong Đại Ngụy, tuyệt đối không thể tiêu diệt toàn bộ kẻ địch, mà nổi loạn thì khác, đặc biệt là phiên vương nổi loạn.
Những phiên vương này, đều là hoàng thất Đại Ngụy, Nữ đế có thể mệnh lệnh cho Nhất phẩm Võ giả ra tay, nhưng Nhất phẩm Võ giả cũng có cách nghĩ của riêng chúng.
Nói đến cùng vẫn chỉ lại một câu, có nổi loạn lớn hơn nữa, cùng lắm cũng chỉ là thay đổi một hoàng đế mới, mà tên hoàng đế này chỉ cần thuộc hoàng thất nhất mạch là được, giang sơn Đại Ngụy chỉ cần không rơi vào tay người khác là xong.
Thế thì mọi chuyện dễ nói rồi.
Nhưng Quốc quân Trần quốc đã dự liệu tới rồi, trong tương lai không xa, Đại Nguỵ có khả năng sẽ chìm trong khói lửa chiến tranh, cho dù có khả năng bình định lại tất cả mọi chuyện, nhưng căn cơ của Đại Ngụy, lại lần nữa bị thiệt hại nghiêm trọng.
Không cách nào có thể phục hồi.
“Chúng thần, chúc mừng Vương thượng trước, sau trận chiến lần này, Trần quốc nhất định sẽ trở thành đất nước đứng đầu mười quốc gia.”
“Sẽ có một ngày, Trần quốc có thể tuyên bố Vương triều.”
Thừa tướng Trần quốc bước lên một bước, hướng về phía Quốc Quân nói chúc mừng.
Văn võ cả triều cũng tới tấp chúc mừng Quốc Quân Trần quốc.
Mà người kia lộ ra nụ cười trên mặt, nhưng không phải kiểu điên cuồng cười lớn, ngược lại chỉ đưa ánh mắt, nhìn về phía bên ngoài đại điện, nhìn về phía Vương triều Đại Ngụy.
Mà cùng lúc này.
Vương triều Đại Ngụy.
Trong Văn Hoa điện.
Chiến báo lại một lần nữa vang lên.
Ba quân hội hợp với nhau, Thiên Tử quân tổng số thương vong ở mức một ngàn người.
Khi tin tức này vừa mới xuất hiện, bách quan trong điện có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh bèn bình tĩnh trở lại.
Nói cho cùng so với việc Hứa Thanh Tiêu trong một ngày đã diệt toàn bộ Phàn Quốc, năm ngày diệt Đường Quốc, cái việc vượt qua Tây cảnh kiểu này, quả thực không đáng nhắc tới làm gì.
Có điều, khi chiến báo xuất hiện.
Giọng nói của Binh bộ thượng thư Chu Nghiêm vang lên đầu tiên.
“Hứa đại nhân.”
“Lần này ba quân hội hợp, đại chiến không mấy liền bắt đầu rồi, có một chuyện lão phu không thể không nói.”
Chu Nghiêm mở lời, về mặt chiến sự đều do Hứa Thanh Tiêu tự mình quyết định, còn về những phương diện khác, do bọn họ phụ trách.
Mà có một chuyện, là canh cánh trong lòng của tất cả đại thần, đặc biệt là sau khi ba quân tập hợp lại với nhau, bọn họ không thể không nhắc tới.
Nếu như không giải quyết được tai họa ngầm này, đối với Đại Ngụy mà nói, cực kì không tốt.
“Chuyện mà Chu thượng thư muốn nói tới, có phải có liên quan tới phiên vương Đại Ngụy không?”
Hứa Thanh Tiêu lãnh đạm lên tiếng.
Lúc này đây, văn võ bá quan trong triều đều dựng đứng tai lên, nghiêm túc lắng nghe.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu nói không sai, điều khiến tất cả bọn họ cùng lo lắng, chính là việc liên quan đến phiên vương Đại Ngụy.
Bên ngoài ba quân đã tập hợp lại với nhau, trước mắt đánh hay không đánh, cũng chẳng qua phụ thuộc vào một câu lệnh của Hứa Thanh Tiêu mà thôi.
Nhưng chuyện liên quan đến nội bộ, nhất định phải giải quyết cho xong.
Văn cung đã bị không chế xong xuôi rồi, trên dưới trong nước, đều an toàn tốt đẹp.
Chỉ là nội địa phiên vương phải giải quyết thế nào đây?
Bọn chúng bây giờ bồi đắp sức mạnh, một khi ba quân cũng Trần quốc giằng co với nhau, Đại Ngụy chỉ có hai lựa chọn.
Một là tăng thêm binh, hai là giải tán quân đội.
Tiếp tục giằng co, không có chỗ nào tốt chỉ có chỗ xấu, trận chiến này thứ cần thiết nhất chính là đánh nhanh thắng nhanh, nếu như không thể bình loạn, liên tục căng thẳng, đối với Đại Ngụy cực kì bất lợi.
Ảnh hưởng tới sĩ khí là chuyện nhỏ, ảnh hưởng tới quốc vận mới là chuyện lớn.
“Ừm, chính là vấn đề phiên vương.”
Chu Nghiêm đi thẳng vào vấn đề.
“Chuyện về phiên vương, bản quan đã có đối sách.”
“Vừa hay Chu thượng thư nhắc tới.”
“Truyền lệnh khắp các vùng phiên vương, xuất một nửa binh, trong vòng năm ngày, tập hợp ở Trần quốc, do mười hai vị công tước Đại Ngụy thống lĩnh, chinh phạt Trần quốc.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, đây chính là kế sách của hắn.
Nhưng lời này vừa nói ra, bên trong đại điện liền lặng ngắt như tờ.