“Kế này, xét về mặt quân sự, chính là kế sách phá vỡ tình hình nguy nan, thượng của thượng sách.”
“Còn xét về mặt nhân đạo, chuyện này sợ rằng sẽ bị người ta đàm tiếu không ít.”
“Nhưng chiến tranh quốc gia, không thể nương tình.”
“Chiến tranh, chỉ có đồng minh và địch quốc, Hứa đại nhân thật là khiến cho Vu mỗ mở rộng tầm mắt.”
Vu Ích cảm khái.
Hắn ta đã đoán ra, trong nguồn nước này đã bị hạ độc rồi.
Phản ứng đầu tiên chính là kinh ngạc.
Dù sao chuyện này làm ra không chút nhân tính.
Phản ứng thứ hai là trầm tư.
Chuyện này đúng thật không chút nhân tính, nhưng bây giờ đang chiến tranh, là chiến quốc, có rất nhiều khả năng nước mất nhà tan cửa nát, ở đâu ra nhiều lòng nhân từ như vậy được.
Phản ứng thứ ba chính là lĩnh ngộ.
Suy nghĩ của bản thân quá cổ hủ, quên mất bản chất của chiến tranh là gì, cho nên vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra cách phá cục diện, cũng không đoán ra được Thiên Tử quân đang muốn làm gì.
Bây giờ, tư tưởng của hắn ta được khai sáng rồi, lại học được thêm kiến thức và cách hiểu mới về chiến tranh rồi.
Lúc này đây, Vu Ích uống một hớp nước lớn, hắn ta nở nụ cười, sau đó đứng dậy đá hết đống đá bay đi, dùng giày xoá đi dấu vết địa đồ, không tiếp tục suy nghĩ về việc này nữa.
Bởi vì, trận này, Thiên Tử quân đã thắng rồi.
Không những thắng rồi, còn có khả năng thắng mà không cần tốn tới một binh một tốt nào, quét sạch cả Tây cảnh.
Thế nên hắn ta không cần phải tiếp tục nghiên cứu cục diện cuộc chiến nữa.
Hứa Thanh Tiêu đã làm tốt tất cả rồi, chuyện trước mắt là đưa binh tới Trần quốc, sau đó tiếp nhận cuộc chiến thứ tư.
Quốc chiến thực sự.
Lúc này.
Lại hai canh giờ nữa trôi qua.
Thiên Tử quân vốn nghĩ sẽ lại tiếp tục kéo dài thêm thời gian, thì quân lệnh của Khúc Chu hầu được hạ xuống:
“Toàn quân xuất chinh!”
Sau khi mệnh lệnh xuất chinh được vang lên, trong chớp mắt Thiên Tử quân trở nên kích động, cho nên tướng sĩ nắm chặt binh khí, tiếng vó ngựa rền vang vang lên khắp nơi trong đại quân.
Cùng với đại quân xuất chinh.
Khu vực Tây cảnh, cát bay mịt mù.
Không tới hai khắc sau.
Quân trinh sát đột nhiên phát hiện ra có ba ngàn tướng sĩ dị tộc nằm la liệt trên nền đất, trong chớp mắt, quân trinh sát quay lại truyền tin tình báo.
Không lâu sau, năm ngàn thiết kỵ thúc ngựa phi như bay, xác nhận không còn gì sai sót nữa, trực tiếp chém đầu ba ngàn tướng sĩ dị tộc này, những tên tướng sĩ như này không cần thiết giữ lại làm tù binh.
Quân mệnh của triều đình là quét sạch Tây cảnh, biến con đường ở Tây cảnh sạch không còn đá ngáng đường, bất kể là bây giờ hay sau này.
Đại quân không ngừng phi về phía Trần quốc.
Nhưng suốt khoảng thời gian một canh giờ, đại quân không hề nhìn thấy bất cứ một tướng sĩ dị tộc nào, ngược lại hai cánh hộ quân nhẹ nhàng giương vó ngựa rời đi, không rõ đi đâu làm gì.
Cuối cùng, lại thêm một canh giờ sau đó, có một vạn tướng sĩ dị tộc xuất hiện, bọn chúng mai phục ở đây, nhưng một vạn tướng sĩ này, đối đầu với chín mươi vạn Thiên Tử quân, căn bản không đủ can đảm để đối đầu trực diện với họ.
Muốn dùng ám tiễn cũng không có tác dụng gì, thiết kỵ giáp công, khiến đối phương sợ hãi mất mật mà tản ra, bị trảm đầu hơn ngàn tinh binh.
Đối phương rất hoang mang, mà Thiên Tử quân cũng rất ngơ ngác.
Điểm hoang mang của dị tộc ở chỗ, ủa đồng đội của mình đi đâu rồi?
Mà sự ngơ ngác của Thiên Tử quân là, một vạn dị tộc cũng dám tập kích á?
Là do gan của mấy người các ngươi to lên rồi, hay là cảm thấy Thiên Tử quân Đại Ngụy chúng ta dễ bắt nạt?
Nhưng bất luận thế nào, con đường tiếp theo cực kì thuận lợi, nhưng càng như vậy, tính cảnh giác trong nội bộ Thiên Tử quân lại càng cao, bởi vì đám dị tộc này làm gì có chuyện không xuất hiện ngáng đường được chứ?
Ngập ngừng không chịu xuất hiện, rất có khả năng là do còn giấu chiêu gì đó lớn lắm.
Toàn quân cảnh giác, chuyện này đối với việc hành quân tác chiến là một chuyện tốt.
Cứ như vậy, tròn mười canh giờ sau.
Đã tới rạng sáng ngày hôm sau.
Đại quân tiên phong đã tới được Trần quốc, tiến độ của đại quân theo sau cũng cực kì nhanh, hai mươi vạn đại quân thiết kỵ bảo vệ hậu phương, chỉ cần có bất cứ mai phục nào, bọn họ bèn ngay lập tức có thể lập trận giết địch.
Nhưng luôn đợi lại chờ, sau khi đại quân yên bình phân tán ra rồi, vẫn chẳng thấy bộ lạc dị tộc nào xuất hiện, lúc này đây mọi người quả thật không biết nên nói gì cho phải.
Tất cả mọi người đều giữ thái độ nghi ngờ, đến cả những vị lão binh có chút kinh nghiệm phong phú, cũng thấy ngơ ngác rồi.
Chín mươi vạn đại quân, trừ lúc bắt đầu gặp phải quân phân nhỏ truy kích, chết mất hơn một ngàn người ra, thì không còn bất cứ thương vong nào nữa.
Chiến tranh Tây cảnh, dự tính trong lòng mọi người là thương vong khoảng năm vạn người, sau đó điều mà họ nhận phải chỉ là con số hơn một ngàn, chuyện này hoàn toàn có chút không thể ngờ được.
Mà chính vào lúc này, đại quân hành quân về phía Nam, khoảng sau hơn một trăm dặm, cuối cùng cũng nhìn thấy một mảnh đại doanh.
Là quân doanh của Đại Ngụy.
Đại doanh của Đại Hoang Quân và Kỳ Lân Quân.
Rầm rầm rầm!
Một nhóm quân tinh nhuệ đi về phía này, sau khi xác nhận thân phận xong, không nhịn được mà lộ ra vẻ vui mừng.
Ba quân hội tụ lại với nhau.
Đại Hoang quân, Kỳ Lân quân, Thiên Tử quân, hội tụ lại với nhau ở bên ngoài Trần quốc một trăm dặm, đây là một chuyện tốt.
“Toàn quân nghe lệnh, hạ doanh nghỉ ngơi.”
Giây sau đó, Khúc Chu hầu hạ lệnh, cho Thiên Tử quân lập tức hạ trại, cùng lúc đó hắn ta cùng với Dương Đô hầu, Trọng Bình hầu, đi thẳng vào đại doanh Kỳ Lân Quân.
Tiến hành họp bàn chuẩn bị cho cuộc chiến.
Song.
Việc Thiên Tử quân đã đến được đích, cũng đã truyền đến tai vách của Trần quốc.
Trần quốc.
Vương doanh.
Vương quân Trần quốc, ngồi thẳng lưng trên vương kỵ.
Hắn ta mặc một bộ long bào màu đen, híp mắt nhìn chúng thần.
Bách quan tập hợp lại, trong mắt mỗi người tất nhiên đều có suy nghĩ riêng.
Giây phút chiến báo được truyền tới, văn võ toàn triều không hề hoang mang ồn ào, ngược lại trông có vẻ bình tĩnh.
So với Đường Quốc, Phàn Quốc, A Mộc Tháp, Đột Lương mà nói, rõ ràng Trần quốc tự tin hơn nhiều.
“Thần, binh bộ thượng thư, Chu Lương, khởi tấu.”
Cũng vào ngay lúc này, Binh bộ thượng thư Trần quốc lên tiếng, khởi tấu Quốc Quân.
“Tấu.”
Quốc Quân Trần quốc lên tiếng, thể hiện rõ sự lạnh lùng cao ngạo.