Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 788 - Chương 788: Quốc Gia Hưng Vong, Thất Phu Hữu Trách, Vương Thất Đại Ngụy, Lâm Trận Khiếp Chiến (2)

Chương 788: Quốc Gia Hưng Vong, Thất Phu Hữu Trách, Vương Thất Đại Ngụy, Lâm Trận Khiếp Chiến (2)

Nếu như Vu Ích không phải một con dân Đại Ngụy chân chất thật thà, cộng thêm việc từng được đọc sách, nhận biết mặt chữ, hơn nữa cũng bảo vệ và vận chuyển lương thảo mấy lần, nếu không thì, hắn ta cũng không thể kịp lúc gia nhập vào Thiên Tử quân.

Mà theo như những gì Vu Ích nói, rất nhanh thôi sẽ tới khoa cử, lo lắng bản thân thi không đỗ, thế nên mới đi theo đại quân xuất chinh, tranh thủ kiếm chút ngân lượng, để chuẩn bị cho khoa cử lần sau.

Đối với những lời nói thế này, cũng không có gì tin hay không tin, nói cho cùng Vu Ích vẫn là con dân Đại Ngụy, hơn nữa một chức quan Quân nhu nho nhỏ, cho dù là tham ô cũng vô dụng, chẳng có bất cứ quyền hạn gì, chỉ là đi theo kiểm tra mà thôi.

Có điều chỉ là vài ngày tiếp xúc ngắn ngủi, trong mắt mọi người, kẻ tên Vu Ích này không tồi, trừ việc tính tình hơi cổ quái chút, ít nhất vẫn là người đọc sách, binh sĩ vẫn là bội phục người đọc sách, đặc biệt là Hứa Thanh Tiêu đã chỉ huy giành được đại thắng ở hai chiến dịch, càng khiến cho những người nhà binh này hiểu ra một đạo lý mới.

Kiến thức chính là sức mạnh.

Cứ tự nhiên mà thế, thái độ với Vu Ích cũng khá tốt, chỉ là bản thân Vu Ích hơi thiếu thực tế, cứ luôn đi nghiên cứu đại quân cần phải làm gì, triều đình muốn làm gì, thậm chí chiến trận Phàn quốc, chiến trận Đường quốc, Vu Ích không ngủ mấy đêm liền, cũng chính bởi vì đang nghiên cứu cách phá vỡ thế trận của địch.

Chuyện này cũng khiến các tướng sĩ cảm thấy buồn cười.

Ngươi một tên quan Quân nhu nhỏ bé, đi nghiên cứu những thứ này ư? Đây là ăn no quá không có gì làm sao?

Ngươi có tài hoa của Hứa Thanh Tiêu không? Nếu như có, cũng không đến nỗi bị dìm tới mức này chứ.

Bên ngoài doanh trướng, nghe thấy tiếng trêu đùa của chúng tướng sĩ, Vu Ích không thấy có ác ý gì cả, ngược lại càng thêm tập trung tinh thần, sắp xếp những viên đá.

Hắn ta vẽ một bức hình xuống nền đất, đây là Tây cảnh đồ, hắn ta đã từng đi qua đại doanh trong quân, từng nhìn thấy bức vẽ toàn cảnh của Tây cảnh, chỉ nhìn lướt qua một lần bèn nhớ rõ tất thảy.

Tất nhiên tấm bản đồ dưới nền đất, chắc chắn là bản giản lược, nếu thực sự phải vẽ ra, nhất định rất khó.

Nhìn vào bản đồ Tây cảnh trên nền đất, Vu Ích nhíu chặt mày, thậm chí hắn ta còn phát ra tiếng lầm bà lầm bầm một mình.

“Tây cảnh đồi núi rất nhiều, hoang mạc nguy hiểm, chỗ nào cũng là đất trũng, dị tộc Tây cảnh, dựa vào lối đánh du kích, tiêu hao lực lượng quân ta, làm chậm tiến trình của quân ta.”

“Nếu như Thiên Tử quân Đại Ngụy muốn đàn áp một đường, chín vạn đại quân, ít nhất phải bỏ ra năm vạn thậm chí là mười vạn sinh mệnh mới có thể đặt chân tới Trần quốc.”

“Đặc biệt là phía sau mười vạn đại quân, nếu như các bộ tộc cùng nhau mai phục, có thể hình thành trận thế chặn hậu, mà tiền quân chống trả, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của Trần quốc, đến lúc đó có khả năng sẽ phá vỡ trận doanh.”

“Trần quốc và bộ lạc liên thủ, tận diệt quân ta là điều không thể, nhưng đủ để khiến quân ta thiệt hại nặng một trận.”

“Muốn phá giải, khó! Rất khó! Cực kì khó!”

Vu Ích bày binh bố trận bằng mấy viên đá, nhưng bất luận hắn ta bố trí thế nào đi chăng nữa, cũng không thể diễn ra một trận địa hoàn mỹ được.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Vu Ích cảm thấy có chút đói, nếu để ý chút thì từ sáng đến giờ hắn ta vẫn chưa bỏ gì vào bụng, liếc mắt nhìn sắc trời, đã qua mất thời gian dùng bữa rồi, thêm nữa Vu Ích nhanh nhạy để ý thấy, trong quân doanh không hề có khói bếp.

Điều này có nghĩa rằng, không có người nào nấu cơm cả.

“Kì quái!”

Vu Ích nhăn mày, điều này nhìn có vẻ chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng trong mắt hắn ta, chuyện này nào có đơn giản như vậy.

Hành quân tác chiến, võ giả đúng là có thể nhịn đói, nhưng nếu như không phải gấp rút lên đường hoặc là có chuyện gì đó lớn đã xảy ra, về cơ bản vẫn sẽ nhóm lửa thổi cơm.

Ít nhất bên trong chín mươi vạn đại quân, có không ít người không phải võ giả, ví dụ như một quan Quân nhu như hắn, đều cần phải ăn uống mới được.

Vừa nãy Khúc Chu hầu nói phải kéo dài thời gian thêm năm canh giờ, hoàn toàn có thể nổi lửa nấu cơm, nhưng quân đội không nấu cơm.

Việc này có chút kỳ lạ.

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Vu Ích cũng không tìm hiểu sâu hơn, dù sao cũng có thể vì đại chiến đến nơi rồi, không muốn vì chuyện này mà làm lỡ dở thời gian.

Lại tiếp tục ngồi bắt chéo chân xuống, hắn ta lấy tay xoa xoa cái bụng, ánh mắt lại lần nữa rơi xuống bàn cờ.

“Triều đình nói ba ngày sau, bắt buộc phải đuổi tới bên ngoài Trần quốc.”

“Nay đã trôi qua hết hai ngày rồi, cũng có nghĩa là trước ngày mốt, đại quân bắt buộc phải hành quân tới bên ngoài Trần quốc, cùng tập hợp với đội quân thứ nhất và thứ hai.”

“Theo tình hình hiện tại thế này, sao có thể hoàn thành trong ngày mai được?”

“Hơn nữa hôm nay hoàn toàn không có hành động gì, liên tục chờ ở đây lãng phí thời gian, nếu như sắp phải tấn công, vừa để có thể nâng cao sĩ khí, còn có thể giảm bớt thương vong, nếu không thì, lý do cứ chờ mãi ở đây là gì chứ?”

“Lẽ nào Khúc Chu hầu âm thầm phái người đi trước rồi?”

“Này là không thể nào.”

“Vậy ý này của Khúc Chu hầu rốt cuộc là muốn làm gì? Giương Đông kích Tây? Không, không phải.”

Quả thật Vu Ích có hơi không hiểu phải giải thích làm sao.

Hắn ta trầm ngâm.

Sau đó lại nhìn xung quanh đại doanh.

Lại suy nghĩ.

Lại nhìn lại xung quanh đại doanh.

Toàn quân đợi mệnh.

Không bếp núc.

Trong vào ba ngày đặt chân tới Trần quốc.

Thông tin cứ từng cái từng cái được thu thập lại, Vu Ích vẫn chưa hiểu ra, bụng đói rồi, lập tức Vu Ích cầm bình nước lên, uống một hớp, muốn chống đỡ cái bụng mình thêm một chút.

Nhưng chính vào khoảnh khắc Vu Ích cầm bình nước lên, chớp mắt một suy nghĩ xuất hiện trong đầu của hắn ta.

Ngay sau đó, toàn thân Vu Ích đều đờ cả ra.

“Nguồn nước!”

Cả người Vu Ích ngờ ra tại chỗ, hắn ta cầm bình nước, mãi mà không có động tĩnh gì.

Không nấu cơm, không phải vì Đại Ngụy không muốn vì chuyện này mà làm lỡ dở thời gian, mà là vì Đại Nguỵ đã hạ độc vào nguồn nước rồi.

Đại quân ai nấy đều có phần nước của riêng mình, hoàn toàn đủ để tự cung cấp, nhưng mấy việc như nấu cơm, thì bắt buộc phải tới vùng nước ở gần đó để lấy nước.

Dù sao cũng không thể bắt mọi người đổ nước của mọi người ra mà phải không?

Thời điểm đặc biệt, chuyện này không phải vấn đề gì lớn.

Nhưng trong tình hình hiện tại, nếu làm như vậy, chỉ khiến mọi người càng thêm tò mò, hơn nữa rất dễ rút dây động rừng, nhất cử nhất động của chín mươi vạn đại quân, xung quanh đây thực sự được rất nhiều người chú ý.

Đây là tình huống không cách nào tránh được.

Cho nên, nguồn nước đã bị hạ độc.

Hơn nữa, không phải chỉ đơn giản bằng một con sông thôi, có thể là vài con hay thậm chí có thể đến mười mấy con.

Bình Luận (0)
Comment