Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 787 - Chương 787: Quốc Gia Hưng Vong, Thất Phu Hữu Trách, Vương Thất Đại Ngụy, Lâm Trận Khiếp Chiến (1)

Chương 787: Quốc Gia Hưng Vong, Thất Phu Hữu Trách, Vương Thất Đại Ngụy, Lâm Trận Khiếp Chiến (1)

Mệnh lệnh được hạ xuống, chưa tới một canh giờ sau, tất cả các bộ lạc đều nhận được tin tức này.

Nếu Thiên Tử quân đã muốn chơi bài cứng, bọn họ cũng phải thu mình lại trốn đi, tuỳ thời cơ mà làm rối loạn bước tiến của Thiên Tử quân.

Mà nếu đã phải ẩn nấp, thì nhất định phải chuẩn bị lương thảo, nước uống và những thứ như vậy cho đầy đủ.

Có thám thính nằm vùng ở khắp mọi nơi, xác định không có gì sai sót nữa, các đại bộ lạc bắt tay vào chuẩn bị những thứ như lương thảo và nguồn nước, đánh du kích hả, bọn họ chuẩn bị xong xuôi rồi.

Cứ như vậy, lại trôi qua thêm hai canh giờ nữa.

Trong lúc cho rằng Thiên Tử quân mài đao ầm ầm chuẩn bị khai chiến, Khúc Chu hầu lại ra thêm một quân lệnh khác.

“Toàn quân chuẩn bị, năm canh giờ sau, san phẳng Tây cảnh.”

Sau khi mệnh lệnh của Khúc Chu hầu được hạ xuống, Thiên Tử quân có hơi hoang mang.

Vừa mới nói xong ba canh giờ sau xuất chinh, bây giờ lại đẩy lùi thêm năm canh giờ nữa hả?

Đây là đang làm gì vậy?

Toàn quân rộ cả lên, bắt đầu bàn luận, không biết cấp trên đang có ý gì, nhưng thân là tướng sĩ, phục tùng là điều quan trọng nhất, cho nên cho dù trong lòng có bao nhiêu nghi ngờ, vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo những gì cấp trên sắp đặt.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi.

Lại là năm canh giờ sau.

Mệnh lệnh của Khúc Chu hầu lại một lần nữa được hạ xuống.

Lại kéo dài thêm năm canh giờ nữa.

Trong chớp mắt, toàn quân bàn tán mỗi lúc một nhiều thêm, nhưng những lời bàn tán này rất nhanh đều bị trấn áp hết xuống.

Dù sao Thiên Tử quân cũng không có thương vong gì, nói cho cùng cũng chỉ là kéo chậm thời gian tác chiến mà thôi, trong lòng mọi người có sầu não cũng chỉ có thể sầu não, nhưng không dám nói ra lời.

Mà lúc này.

Dị biến phát sinh rồi.

Tây cảnh.

Một đám bốn ngàn người của bộ lạc, giây phút này đây có gần bảy phần tướng sĩ nằm tê liệt trên nền đất, toàn thân vô lực, trông yếu ớt rõ ràng.

Thống lĩnh kiểm tra toàn bộ mọi thứ, gần như trong giây lát đã biết được xảy ra chuyện gì.

“Nguồn nước!”

“Bọn chúng hạ độc vào nguồn nước rồi.”

“Đáng chết!”

Thống lĩnh bộ lạc siết chặt nắm đấm, hắn ta có chút phẫn nộ, trong mắt còn hiện lên chút không thể tin được.

Đại Ngụy hạ độc, hoàn toàn không phải thứ khiến bọn họ ngạc nhiên, mà là nguồn nước bọn họ có được, là nguồn nước đến từ thủy mạch của Tây cảnh, không phải chỉ một mình bọn chúng có thể uống.

Lý do chính chủ yếu là vì, bách tính bộ lạc ở Tây cảnh cũng cần uống nước, nếu như Đại Ngụy thực sự hạ độc, có thể khiến võ giả gặp xui xẻo, còn đối với bách tín bình thường, đơn giản mà nói không khác gì một ngọn lửa diệt thân.

Hắn ta kinh ngạc, ngạc nhiên với thủ đoạn của Đại Ngụy, lại có thể ác độc đến vậy, đến bách tính thường dân cũng không buông tha.

Thế này mà cũng dám tự xưng là quân đội nhân nghĩa ư? Thế này mà cũng dám tự xưng là Đại quốc? Quá đúng là tàn độc ti tiện mà.

“Nghe lệnh!”

“Đưa tướng sĩ bị thương tới doanh địa bí mật dưỡng thương, lập tức thông báo cho bách tính bộ lạc, nhất định không được uống nước từ thuỷ mạch, chuẩn bị cẩn thận cho việc di dời.”

Hắn ta không cam lòng lên tiếng, nhưng hắn ta biết rằng, đây chính là lựa chọn tốt nhất.

Bốn ngàn người bọn họ chết rồi, ngược lại cũng không vấn đề gì, nếu như bách tính bộ lạc đều chết hết rồi, vậy thì bọn họ coi như xong đời luôn.

“Thủ lĩnh, vậy trận chiến này không đánh nữa sao?”

“Nếu như không đánh nữa, chỉ sợ các nước không buông tha cho chúng ta.”

Có người nhăn mày, hỏi người đối diện như vậy.

“Còn đánh cái nịt, Đại Nguỵ đã đẩy chúng ta vào hẻm cụt rồi, nguồn nước bị ô nhiễm, Tây cảnh không thể tiếp tục sinh sống, bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện, nguồn nước này không bị ô nhiễm hoàn toàn.”

“Nếu không thì, chúng ta cần phải di dân thôi, điều nên làm chúng ta đều làm rồi, không cần thiết phải đánh đổi tính mạng của toàn thể dân tộc, không có nghĩa lý gì cả.”

Hắn ta mắng một tràng, có chút phẫn nộ, đã đến mức này rồi, còn muốn đánh nhau cái gì nữa? Thôi không bàn tới chuyện nhiệm vụ ban đầu của bọn chúng, chính là làm chậm bước tiến của Thiên Tử quân.

Cứ cho là thắng luôn đi, thì đã sao? Bọn họ thu về được chút lợi ích nào không? Giúp đỡ của các nước cũng xong rồi, cái cần lấy đều lấy cả rồi, Đại Ngụy hạ độc, bọn họ di dân, đã xem như trả một cái giá rồi.

Đúng vậy, sau khi những lời này của thống lĩnh vừa dứt, chúng tướng sĩ cũng trầm lặng không nói gì.

Dìu những tướng sĩ bị thương của bọn họ đi, nhưng rất nhanh có một bộ phận độc phát mà thân tàn, thời gian gấp gáp, bọn họ đến thời gian mai táng cũng không có, trực tiếp một mồi lửa thiêu luôn.

Mà tình hình thế này, xuất hiện ở khắp nơi tại Tây cảnh.

Không phải không có người phòng bị trong nước có độc, mà là bọn họ không ngờ tới rằng, Đại Nguỵ thế mà lại nhiễm bẩn hẳn một thuỷ mạch, xin hỏi một câu, nếu ngươi thấy một người đem một bình độc dược hạ vào trong một con sông lớn.

Ngươi sẽ cho rằng dòng sông kia có độc không?

Cho dù độc có nặng hơn nữa, tính tới tính lui cũng không tới mức này, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Đại Ngụy làm được kìa.

Một khi đã vậy, Tây cảnh đã không còn chỉ đơn giản là nằm trong tay kẻ địch nữa, cả cái Tây cảnh này, sắp đi đời tận gốc rồi, chiêu này của Đại Nguỵ, ác, ác, ác, quá ác đi.

Mà so với việc các bộ lạc Tây cảnh gặp phải, bên trong Thiên Tử quân, ngược lại lời bàn tán không ít, rất nhiều các tướng sĩ không hiểu vì sao, vì cớ gì phải chờ lâu như vậy?

Cuối cùng là đánh hay là không?

Người người tràn đầy tò mò.

Chín mươi vạn đại quân ồn ào lấm lét, tập trung hết lại với nhau, nhưng ở một góc khác.

Một nam tử tuổi tác tầm ba mươi, mặc trên mình chiến giáp, ngồi bên ngoài doanh trướng, nghịch ngợm mấy viên đá, trong mắt có sự tò mò kì lạ.

Hắn ta là một quan Quân nhu, phụ trách việc vận chuyển lương thảo, loại chiến trận này không cần hắn ta ra chiến, chỉ cần đi theo đại quân là được, bảo đảm việc vận chuyển lương thảo là xong.

“Vu Ích đại nhân, ngài đang nghĩ tới chuyện gì vậy?”

“Này đã qua ba ngày rồi, nghĩ ra triều đình muốn làm chuyện gì chưa?”

“Đúng vậy, chúng ta tới đây cũng đã ba ngày rồi, ngài đã nghĩ ra cách phá giải trận địch chưa?”

Một vài binh sĩ đi qua, sau khi nhìn Vũ Ích, không nhịn được mà cười nói, trong giọng điệu mang theo ý vị giễu cợt.

Bọn họ không phải có ý giễu cợt gì tên Vu Ích này, chẳng qua là lời bông đùa giữa bằng hữu với nhau thôi.

Con người Vu Ích này tính cách có chút kì cục, rõ ràng chỉ là một quan Quân nhu, còn chưa nhập phẩm, nhưng khi nhàn rỗi thường thích bàn luận về việc quân sự tác chiến với thế cục trong triều đình.

Điều quan trọng nhất là, hắn ta không phải người của Thiên Tử quân, mà là lần này đi hành quân đánh trận, bị triều đình sắp xếp mà tới đây.

Bình Luận (0)
Comment