Đợi đến khi đại doanh chỉ còn lại Dương Đô hầu và Trọng Bình hầu.
Khúc Chu hầu mới trực tiếp cầm độc đan lên rồi nói chuyện bằng chân khí.
“Vật này chính là độc đan, không màu không vị, hòa tan được vào nước, một viên độc đan có thể làm ô nhiễm một con sông.”
“Hứa đại nhân bảo chúng ta dùng độc làm ô nhiễm nguồn nước ở Tây cảnh, hạ độc chết đám chó má này.”
Khúc Chu hầu nói ra dụng ý của Hứa Thanh Tiêu.
Câu này vừa dứt đã làm cho hai vị hầu gia kia tắc lưỡi liên tục.
“Một viên độc đan một con sông? Vậy bách tính dị tộc chẳng phải là sẽ?”
“Chiêu này đúng thật là ác độc, nhưng mà lại rất có tác dụng.”
Dương Đô hầu và Trọng Bình hầu lần lượt mở miệng.
“Không.”
“Dân chúng tầm thường uống vào chưa chắc sẽ chết, võ giả uống vào cũng sẽ không chết, chỉ là toàn thân sẽ cảm thấy mềm nhũn ra mà thôi.”
“Cho dù có chết thì sao nào?”
“Đám bách tính dị tộc này cũng không phải là con dân Đại Ngụy chúng ta, hơn nữa chúng ta chiếm lĩnh bộ lạc của bọn họ mai phục trong đó, nhưng đám người đó lại chẳng xuất hiện chẳng lẽ không có liên quan gì đến mấy người dân này sao?”
“Nhớ kỹ, lần này chúng ta đang chiến đấu vì Đại Ngụy, có thể không giết thì tất nhiên là sẽ không giết người vô tội, nhưng nếu như bởi vì lòng dạ đàn bà mà làm cho quân ta tan rã thì đến lúc đó người chết chính là bách tính Đại Ngụy.”
Khúc Chu hầu nghiêm nghị nói.
Hắn cũng không phải là muốn lạm sát người vô tội, mà chiến tranh chính là tàn khốc như vậy đấy, đâu có cái gì mà vô tội hay không vô tội?
Lòng dạ mềm yếu sẽ chỉ hại đại quân.
Lúc Man tộc xâm chiếm có bỏ qua cho bách tính Đại Ngụy không?
Câu này vừa dứt, Trọng Bình hầu khẽ gật đầu tán thành câu nói của Khúc Chu hầu, mà Dương Đô hầu nghĩ một hồi cũng khẽ gật đầu không nói nhiều thêm.
“Ban đêm động thủ!”
“Ta sẽ hành động một mình, các người trấn thủ đại doanh.
Khúc Chu hầu liên tục nói.
Hắn dự định sẽ tự mình đi để cho hai người kia ở lại.
“Được!”
Hai người đồng thanh đáp.
Cứ như vậy.
Đến đêm khuya.
Không ai phát hiện Khúc Chu hầu đã biến mất.
Cũng chẳng ai phát hiện toàn khu Tây cảnh, bên cạnh nguồn nước các nơi có nhiều thêm một bóng người.
Mười con sông.
Khúc Chu hầu đúng là quả quyết, trực tiếp chọn ra mười con sông lớn hơn nữa còn là những nơi quan trọng nhất.
Không phải đám dị tộc này thích chiến đấu quanh co sao?
Được!
Lần này ta sẽ xem xem bọn chúng còn tiếp tục chiến đấu quanh cho được hay không.
Võ giả có thể không ăn mười ngày.
Nhưng nguồn nước thì nhất định phải sung túc, bọn họ sẽ đề phòng trong nước có độc nhưng tuyệt đối sẽ không đề phòng được chuyện trong toàn bộ con sông đều có độc.
Khúc Chu hầu tin rằng như vậy.
Trong vòng ba ngày.
Tất nhiên sẽ có thể quét nang Tây cảnh.
Mà tính toán sơ sơ thì.
Mười viên độc đan này ít nhất có thể độc chết trăm vạn dị tộc.
Hơn nữa lại còn kéo dài được nửa năm.
Ngẫm lại thì thật là kích thích.
Mà điểm này hắn cũng không nói cho hai vị liệt hầu kia biết, dù sao chuyện này đúng là quá vô nhân đạo.
Nhưng Khúc Chu hầu cũng rõ Hứa Thanh Tiêu không chỉ hy vọng đệ tam quân bình định được Tây cảnh mà hắn muốn Tây cảnh trở thành một vùng hoang vu, kể từ đó hoàn toàn có thể diệt trừ tận gốc mầm mống tai họa.
Sau này còn dám kêu gào, các quốc gia ở Tây cảnh không có nguồn nước, những bộ lạc nhỏ này vốn chẳng sinh sống nổi.
Ai cũng không dám cam đoan rằng trong nước không còn độc nữa.
“Hứa đại nhân đúng thật là con nhà binh trời sinh mà.”
Khúc Chu hầu không nhịn được cảm khái trong lòng!
Ngày hôm sau.
Biên cảnh phía Tây Đại Ngụy.
Đã tới giờ Mão rồi.
Từ lúc Khúc Chu hầu đầu độc tới giờ đã qua hơn hai canh giờ.
Có hiệu quả hay không Khúc Chu hầu cũng không biết, nhưng hắn ta biết một điều rằng, trận chiến thứ ba đã kết thúc rồi.
Đối với biên giới phía Tây Đại Ngụy mà nói, nơi này vốn là một vùng sa mạc cằn cỗi và hoang vu, nguồn nước cực kì trân quý, nếu như để nguồn nước bị phá hỏng, cho dù đám tướng sĩ của các bộ lạc kia có là võ giả, có thể nhịn không uống nước trong khoảng mười ngày hay thậm chí là cả một tháng.
Nhưng sao có thể cản được bách tính có nhu cầu uống nước phải không?
Nhưng nguồn nước bị ô nhiễm rồi, lối thoát duy nhất của bách tính chính là di dân, rời khỏi vùng phía Tây, tới nơi khác sinh sống.
Nếu thành như vậy, thiếu đi những bách tính của các bộ lạc này, chỉ dựa vào ý chí chiến tranh của mấy tên tướng sĩ trong bộ lạc, thì cũng không thực hiện được.
Nói cho cùng bọn chúng cũng chỉ là tướng sĩ của bộ lạc, chứ không phải tướng sĩ của cả một quốc gia, tất nhiên sẽ ưu tiên suy nghĩ tới tồn vong của bộ lạc mình trước, không thể tử chiến được.
Nhiệm vụ triều đình giao cho, chính là dọn sạch biên giới phía Tây, nguồn nước bị phá hoại, chuyện này vốn là một kiểu dọn dẹp, còn về việc có giết hay không, hoàn toàn có thể đợi đến lúc khải hoàn trở về, tiện tay giải quyết là được.
Mà nhiệm vụ trước mắt cần làm của hắn, là trước khi ngày kia tới, có thể đến được Trần quốc.
Lúc này.
Sắc trời đã sáng dần, theo đó là những đám mây trắng màu bụng cá xuất hiện trên bầu trời.
Giọng nói của Khúc Chu hầu vang lên.
“Toàn quân đợi lệnh, ba canh giờ sau, phá đổ Tây Cảnh.”
Khúc Chu hầu hạ xuống quân lệnh, cho đại quân chuẩn bị, ba canh giờ sau, tiến hành càn quét toàn diện.
Thời khắc này, sau khi quân lệnh vừa được đưa ra, chín mươi vạn Thiên Tử quân ngay lập tức phấn chấn hẳn lên.
Khoảng thời gian này vẫn luôn đánh theo lối vòng vo, ta đuổi địch chạy, địch đuổi ta chạy.
Việc này đối với Thiên Tử quân không quen thuộc với địa hình khí hậu nơi đây mà nói, quả thực là một loại cực hình.
Trinh sát nằm vùng trong quân cũng vội vàng đưa tin tình báo này truyền ra ngoài, thông báo cho từng bộ lạc, để mọi người chú ý chút.
Ngu ngơ cho rằng Thiên Tử quân sắp bắt đầu mở một cuộc tổng tiến công thực sự rồi.
Chín mươi vạn đại quân, có thể hoàn toàn dẫm nát cả vùng Tây cảnh tới tới lui lui khoảng hai mươi lần, chỉ cần là giao chiến trực diện, cũng không cần tới chín mươi vạn đại quân làm gì, chín vạn đại quân thôi là đủ rồi.
Nhiều hơn cũng không có nghĩa lý gì, chỉ sợ nội bộ Thiên Tử quân lại sinh ra chuyện người mình lại dẫm lên người mình làm thương vong quân mình mà thôi.
Đây chính là sức mạnh Thiên Tử quân, việc san phẳng Tây cảnh, hoàn toàn không cần tốn chút sức lực nào.
Điểm này, các bộ tộc Tây cảnh hoàn toàn hiểu rất rõ, ưu thế mà bọn họ có được, chính là địa thế, mượn ưu thế địa hình, ngăn cản còn đường tiến lên phía trước của Thiên Tử quân.
Đương nhiên Thiên Tử quân cũng có thể trực tiếp tấn công, nhưng tiến công trực diện cả một đường dài, đại quân cực kì dễ gặp phải đá ngáng chân, cũng có thể cả hai cánh đều không ngừng bị tổn thất.
Sĩ khí bị ảnh hưởng thì khỏi nói, hơn nữa còn gây ra thêm càng nhiều thương vong.
Mà trong cục diện thế này, Hứa Thanh Tiêu nghĩ ra một cách rất đơn giản, chính là dùng độc.
Độc chết đám khốn nạn này.