“Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Vũ Dương hầu nói một cách chắc chắn.
Sau khi đã bày bố xong tất cả, Hứa Thanh Tiêu bắt tay vào chuyện quấy nhiễu Trần quốc.
“Đợi sau khi hộ tống thương binh về.”
“Đệ nhất quân, đệ nhị quân của Đại Ngụy tĩnh dưỡng trong thành ba ngày, sau đó xuất chinh đánh Trần quốc, tụ họp cùng đệ tam quân.”
“Vào ngày tụ họp, hạ trại cách quốc đô Trần quốc ngoài trăm dặm, chỉ cần hạ trại là được, không cần lãng phí thời gian, nếu như đại doanh bị công thì lúc nào cũng có thể rút về bên trong bốn nước.”
Hứa Thanh Tiêu vạch rõ kế hoạch.
Sau khi tĩnh dưỡng ba ngày thì xuất binh đánh Trần quốc.
Bất luận là Phàn quốc hay ba quốc gia A Mộc Tháp, Đường quốc và Đột Lương thì khoảng cách đến Trần quốc cũng chỉ có tám trăm dặm mà thôi.
Hoàn toàn có thể làm được chuyện vừa đi vừa về trong vòng một ngày.
Hạ trại chỉ vì nghỉ ngơi tạm thời, không cần tốn công tốn sức.
Cố gắng quay về thành nghỉ ngơi, như vậy sẽ càng thêm an toàn, không cần phải lo lắng chuyện bị tập kích ban đêm, hơn nữa hai trăm bảy mươi vạn đại quân, chỉ hạ trại thôi đã không biết phải tốn bao nhiêu thời gian rồi.
“Truyền lệnh cho Khúc Chu hầu, đại quân thứ ba Đại Ngụy phải giải quyết các bộ lạc Tây cảnh trong vòng ba ngày, chậm nhất là ngày thứ tư phải đến tụ họp với đệ nhị quân.”
Hứa Thanh Tiêu hạ xuống mệnh lệnh cuối cùng.
Hắn yêu cầu Khúc Chu hầu phải giải quyết các bộ lạc Tây cảnh trong vòng ba ngày, đây là trận chiến thứ ba, cách đánh mà đối phương hiểu rõ nhất chính là đánh quanh co dài dòng, tiêu hao ngươi, làm ngươi thấy khó chịu.
Mà Hứa Thanh Tiêu yêu cầu phải giải quyết cái này trong vòng ba ngày, chuyện này hơi khó giải quyết.
Nhưng văn võ bá quan cũng không nói gì thêm, Hứa Thanh Tiêu nói ra như vậy thì chắc chắn là có ý đồ riêng của hắn.
Sau khi từng quân lệnh hạ xuống, trong kinh đô, từng con chiến mã phi nhanh đi về phía các quốc gia báo cáo quân tình.
Hôm sau.
Tây cảnh Đại Ngụy.
Khúc Chu hầu lãnh theo Thiên Tử quân đã đi đến Tây cảnh từ sớm.
So với trận chiến Phàn quốc và trận chiến Đường quốc.
Trận chiến tiêu hao thứ ba này đúng là làm cho người ta cảm thấy bực bội.
Trong doanh đại quân.
Khúc Chu hầu ngồi nghe thuộc hạ báo cáo, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt lại.
“Quân ta phát hiện bộ lạc dị tộc ở ngoài ba trăm dặm, tổng cộng khoảng năm ngàn người, truy địch trăm dặm, giết năm mươi người, quân ta thương vong bốn mươi người.”
“Quân ta phát hiện bộ lạc dị tộc ở ngoài một trăm bảy mươi dặm, tổng cộng khoảng ba ngàn người, đuổi theo địch bảy mươi dặm thì gặp phải cạm bẫy của quân địch, quân ta thương vong ba trăm, giết được hai mươi kẻ địch.”
Từng đợt tin báo vang lên.
Thương vong đều là mấy trăm. Hơn nữa trên cơ bản đều là phát hiện ra các bộ lạc dị tộc rồi đuổi theo hoặc chính là gặp phải cạm bẫy, hoặc là chưa quen thuộc với hoàn cảnh nên phải chịu khổ nhiều.
Điều này làm cho Khúc Chu hầu đau đầu vô cùng.
Đối phương đánh kiểu quanh co thật sự là làm cho người ta ghét quá đi.
Không đánh chính diện với ngươi, chỉ ỷ vào chuyện bản thân quen thuộc với địa thế mà ngươi đuổi ta chạy, ngươi chạy ta đuổi, thỉnh thoảng còn bày sẵn cạm bẫy làm cho Thiên Tử quân có sức nhưng không thể phát ra.
Động một tí là thương vong mấy mươi người hoặc là mấy trăm người. Tình huống cứ kéo dài như vậy, nếu như còn không chính thức khai chiến thì sẽ chết hơn ngàn tướng sĩ.
Cho nên tất cả mọi người đều đang uất nghẹn khó chịu.
Nhất là khi nghe được tin đệ nhất và đệ nhị quân liên tục phá địch, lại còn được phần thưởng dồi dào thì trong lòng mọi người càng cảm thấy khó chịu hơn.
Mặc dù con số tử thương rất lớn nhưng vấn đề là tốt xấu gì thì bọn họ vẫn được chính diện đánh nhau đúng không? Ít nhất thì cũng được đi công thành đoạt đất?
Còn mình thì sao?
Động một tí là mấy vạn người đuổi theo ba bốn ngàn người, đuổi không kịp thì không nói đi, cứ chốc chốc là lại trúng mai phục, chết cái kiểu cực kì uất ức làm cho bọn họ cảm thấy bức bối.
Đường đường chính chính chết trên chiến trường thì bọn họ không có lời nào để nói.
Nhưng chết bên trong cạm bẫy thì đúng là bọn họ không phục thật.
Cũng vào lúc này, một âm thanh vang lên.
“Báo!”
“Quân lệnh triều đình!”
“Mời Khúc Chu hầu nghe lệnh.”
“Truyền lệnh cho Khúc Chu hầu, đại quân thứ ba Đại Ngụy phải giải quyết được các bộ lạc Tây cảnh trong vòng ba ngày, chậm nhất là đến ngày thứ tư phải tụ họp với đệ nhịn quân.”
Theo chiến lệnh quân tình truyền đến.
Trong đại doanh, vẻ mặt Khúc Chu hầu, Dương Đô hầu, Trọng Bình hầu đều trở nên có hơi khó coi.
Giải quyết các bộ lạc Tây cảnh trong vòng ba ngày?
Giải quyết thế nào đây?
Lấy cái gì mà giải quyết?
Người ta vốn là không muốn đùa với ngươi, đến cả việc công thành tối thiểu nhất cũng không làm được.
Thật vất vả mới tìm được một bộ lạc thì tất cả đều là già yếu tàn tật, giết những bách tính tay không tấc sắt, cho dù có là bách tính dị tộc thì bọn họ cũng không ra tay được.
Còn ác hơn nữa chính là đám người này lại giấu hết toàn bộ lương thảo đi rồi, giấu ở chỗ nào không biết nữa, muốn chiếm chút tiện nghi cũng không được.
Nhưng lệnh của triều đình, mặc kệ là có được hay không thì ngươi cũng phải nhận, không nhận chính là kháng chỉ, không nhận thì chứng tỏ là ngươi không có năng lực.
Cho nên Khúc Chu hầu đứng dậy thành thành thật thật tiếp nhận mệnh lệnh.
Ngay vào lúc tâm trạng Khúc Chu hầu đang phức tạp thì Dương Bình hầu đi vào đại doanh.
“Xin chào Khúc Chu hầu!”
“Đây là thư tín mà Hứa đại nhân đưa cho ngài, còn thứ này là do Hứa đại nhân bảo ta hộ tống đến cho ngài.”
Theo sự xuất hiện của Dương Bình hầu, đám người cảm thấy có hơi kinh ngạc.
Còn Khúc Chu hầu thì cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp mở mật tín của Hứa Thanh Tiêu ra.
Mở mật tín ra.
Ước chừng sau một lát, ánh mắt Khúc Chu hầu tỏ ra vẻ kinh ngạc.
Nhưng sau một khắc hắn lại khép thư tín lại, đặt lên ngọn nến rồi thiêu trụi nó, ánh mắt rơi vào cái hộp lưu ly đang đậy độc đan lại kia.
“Hầu gia, Hứa đại nhân nói gì vậy?”
Có người tò mò hỏi dò.
Nhưng Khúc Chu hầu cũng không trả lời mà nhìn về phía Dương Bình hầu nói:
“Dương Bình hầu, mấy ngày không gặp ta rất nhớ ngươi, huynh đệ, hôm nay uống mấy chén nhé.”
Âm thầm nhận lấy độc đan, Khúc Chu hầu cẩn thận đặt lên bàn rồi bảo người dọn yến tiệc nhỏ, cùng nhau uống rượu góp vui.
Đối phương nhíu mày nhưng cũng không nhiều lời, sau khi khéo léo từ chối thì liền cáo từ rời đi.
Hắn tới để hộ tống đồ vật, không chừng trong triều còn có chuyện, cho nên không thể ở lại lâu.
Đối phương muốn đi thì Khúc Chu hầu cũng không giữ lại, chỉ là nói vài câu đáng tiếc sau đó liền để cho tướng lĩnh khác hộ tống Dương Bình hầu rời đi.