Đông bộ Đại Ngụy là vương triều Đột Tà.
Bắc bộ Đại Ngụy là vương triều Sơ Nguyên.
Nam bộ Đại Ngụy trên cơ bản là đã bị đồng hóa, lần đại chiến này không liên quan gì đến bọn họ cả, nhưng loạn phiên vương chủ yếu nhất thật ra vẫn là Nam bộ.
Tây bộ Đại Ngụy chính là dị tộc phiên bang, mà Bắc bộ lại rất sát với Tây bộ.
Lần đại chiến này thật ra chính là trận chiến Bình Tây.
Huyết tẩy toàn bộ dị tộc, chấn nhiếp các nước, còn có thể thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế Đại Ngụy, đây chính là mục đích của trận chiến này.
Thật ra nói tới nói lui là Đại Ngụy đang nội chiến, đơn giản là chiến với các nước phụ thuộc mà thôi.
Cho nên chiến tuyến dài nhất cũng chỉ khoảng một vạn dặm, quốc đô của các dị tộc lân cận cũng rất gần, ba trăm dặm, năm trăm dặm, nhiều nhất là một ngàn dặm, đến cả phòng tuyến biên quan cũng không có.
Dù sao đôi bên cũng rất khó đánh nhau, nếu như thật sự đánh nhau thì Đại Ngụy sẽ điều tiết.
Không xây biên quan cũng là ý của thái tổ năm đó, chỉ sợ đám dị tộc này sẽ trở mặt không quen biết.
Bây giờ cũng là điều tiện nghi cho Hứa Thanh Tiêu.
Nếu như thật sự thiết lập phòng tuyến biên quan thì tuyệt đối sẽ không thể nào trong vòng mười ngày mà đánh được hai trận đại chiến.
Trước mắt, đã đánh hạ được cửa thứ nhất và cửa thứ hai.
Hình thành một chiến lược hậu cần tuyệt đẹp, Đại Hoang quân, Kỳ Lân quân chỉ cần để lại hai mươi vạn binh lực là có thể trấn thủ được bốn nước, vốn chẳng cần lo đến chuyện có người đánh lén.
Ai dám đánh lén, Đại Ngụy còn có một quân doanh chưa xuất thủ, vào lúc khẩn cấp, trong vòng một ngày là có thể đuổi đến chiến trường rồi, dị tộc nào dám đánh chính diện?
Nếu như dám đánh, có cần thiết phải thủ thành không? Ra chém giết với nhau là được.
Cho nên chín mươi vạn đại quân đã có thể ổn định một đường mà tiến lên, đến Trần quốc.
Về phần Thiên Tử quân, từ cảnh nội phía Tây càn quét qua các bộ lạc là được, đến lúc ba quân tụ họp thì có thể trực chỉ Trần quốc.
Mà tư duy chiến lược của đối phương Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ.
Hẳn là Trần quốc đã bắt đầu chuẩn bị vũ trang từ trên xuống dưới, đã có vết xe đổ, họ sẽ nghĩ hết các cách để ngăn chặn mọi nguy hiểm.
Cho nên Trần quốc hy vọng có dư nhiều thời gian để chuẩn bị tốt cho một trận chiến lâu dài.
Mà trận chiến này, tất nhiên các nước sẽ dốc hết sức lực để phòng thủ.
Cho nên muốn đối kháng với Trần quốc một cách có lợi nhất thì cửa thứ ba này nhất định không thể dài dòng dây dưa.
Hứa Thanh Tiêu mải mê suy nghĩ suốt một canh giờ.
Chợt giọng của Đan thần Cổ Kinh vang lên.
“Đan đã luyện xong rồi, nhớ bỏ vào hộp lưu ly, nếu không độc đan khuếch tán thì người trong vòng trăm mét đều sẽ trúng độc.”
Đan thần cổ kinh phong tỏa đan khí, sau đó phun ra mười viên đan dược lớn chừng quả đấm rơi vào trong hộp.
“Đa tạ tiền bối.”
Hứa Thanh Tiêu đậy độc đan lại.
sau đó nói cảm ơn một tiếng.
“Không cần cảm ơn, bảy ngày sau tới lấy đan.”
“Đúng rồi, Phá Cảnh đan ngũ phẩm, bây giờ lão phu sẽ nói dược liệu với ngươi luôn.”
“Chỉ cần ba loại, một gốc linh dược mười vạn năm, một trái tim của yêu vương tứ phẩm, còn có một cân mã não tử ngọc.”
Đan thần mở miệng, nói dược liệu của Phá Cảnh đan ngũ phẩm ra.
Ba món đồ này vẫn là những dược liệu quý giá như thường, nếu bàn về giá trị dược hiệu thì cũng không kém gì với dược vương, nhưng nếu bàn về sự quý báu thì nó không bằng dược vương.
Dù sao thì dược vương cũng có thể kéo dài tính mạng cho người ta, ý nghĩa về bản chất đã khác nhau rồi.
“Được, làm phiền tiền bối.”
Hứa Thanh Tiêu ghi nhớ ba loại dược liệu này, sau này hắn có thể hỏi Nữ đế có hay không, có thì lấy ra luôn là được.
Dù sao thì hắn cũng đã tạo nên nhiều tài phú cho Đại Ngụy như thế, lấy chút dược liệu chắc cũng không quá đáng.
Về phần có nghi ngờ gì hay không?
Hứa Thanh Tiêu cũng không phải là đã biến thành tự cao rồi mà là trước mắt còn có một chuyện đang đặt ra trước mắt Nữ đế.
Cho dù Nữ đế biết chuyện hắn tu luyện dị thuật thì sao nào?
Khi một người có giá trị, vào thời điểm giá trị đó trở nên cực lớn thì mặc kệ là hắn gây ra chuyện gì cũng đều không quan trọng.
Nếu như hắn có thể làm cho Đại Ngụy thật sự trở nên hùng mạnh.
Vậy xem như có một vị bán thánh nói hắn tu luyện dị thuật đi, chỉ sợ văn võ cả triều cũng sẽ không nói câu nào.
Dị thuật? Dị thuật gì vậy? Ồ, thánh nhân, mắt ta mù rồi, ta không thấy gì cả.
Cho nên.
Trận chiến này của Đại Ngụy không chỉ là trận chiến giữa các cường quốc mà còn là trận chiến quốc vận.
Càng là trận chiến lập thân của Hứa Thanh Tiêu.
Sau trận chiến này, danh vọng và dân ý của hắn sẽ đạt đến cực cao, cũng sẽ đạt đến cảnh giới thiên địa đại nho.
Đến lúc đó xem xem còn ai dám tìm hắn gây phiền toái hay không.
Sau một khắc đồng hồ.
Hứa Thanh Tiêu đi vào bên trong hoàng cung Đại Ngụy, trong Văn Hoa điện.
“Dương Bình hầu, làm phiền ngài hộ tống vật này đến chỗ Khúc Chu hầu, dùng cấp độ hộ tống thuyền rồng, nhất định phải cẩn thận, không được mở cái nắp lưu ly này ra.”
“Còn có phong thư này.”
Hứa Thanh Tiêu lập tức gọi một vị liệt hầu tới nhờ hắn giao độc đan cho Khúc Chu hầu.
Trận chiến thứ ba này Hứa Thanh Tiêu không muốn kéo dài thời gian.
Hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh.
“Tuân lệnh!”
Dương Bình hầu không hỏi thêm gì mà trực tiếp nhận hộp lưu ly, sau đó rời khỏi Văn Hoa điện trong trạng thái vô cùng lo lắng, hộ tống độc đan đi.
Đợi sau khi Dương Bình hầu đi.
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hạ quân lệnh.
“Đô Ninh hầu, Thanh Hà hầu nghe lệnh!”
“Hai người các ngài tập kết sáu mươi vạn quân Đại Hoang, nhanh chóng chạy đến Phàn quốc tập hợp cùng với Tín Vũ hầu.”
Hứa Thanh Tiêu ra lệnh.
Ngũ đại quân doanh Đại Ngụy.
Chín mươi vạn thiên tử quân đã xuất chinh.
Chín mươi vạn Kỳ Lân quân cũng đã xuất chinh.
Chỉ phái ra ba mươi vạn Đại Hoang quân, bây giờ Hứa Thanh Tiêu đem sáu mươi vạn bù vào đó.
Hai trăm bảy mươi vạn đại quân này.
Đã bình định được Phàn quốc, A Mộc Tháp, Đường quốc và Đột Lương, có được nhiều lương thực như vậy, Đại Ngụy hoàn toàn có thể phái Đại Hoang quân ra, không cần phải lo lắng về vấn đề hậu cần.
“Mạt tướng lĩnh mệnh!”
Đô Ninh hầu, Thanh Hà hầu lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn, về phần các hầu gia khác thì ai nấy cũng nhìn chằm chằm Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ cũng muốn ra ngoài chinh chiến.
“Vũ Dương hầu, lĩnh hai mươi vạn Kinh Đô quân chạy đến nơi giữa bốn nước, hộ tống các thương binh trở về, bù tân binh vào chỗ khuyết.”
“Ba quân hai trăm bảy mươi vạn người, chỉ nhiều hơn chứ không thể ít, rõ chưa?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hạ mệnh lệnh thứ hai.
Hộ tống thương binh trở về, lại bù đắp vào chỗ trống, nhất quyết phải đảm bảo quân số ba quân là hai trăm bảy mươi vạn người, tập kết tiến về Trần quốc tiến hành trận chiến thứ tư.