Ba thứ đầu tiên Hứa Thanh Tiêu đều đã bảo Trương Như Hội chuẩn bị rồi, cũng là những thứ cực kỳ trân quý nhưng ít nhất còn có thể mua được, hơn nữa giá cả cũng không quá trái với lẽ thường.
Điều khó khăn nhất chính là dược vương.
Lần này Hứa Thanh Tiêu dự định sau khi luyện chế xong Phá Cảnh đan lục phẩm rồi sẽ lại hỏi xem Phá Cảnh đan ngũ phẩm cần những thứ gì.
Nếu như kinh khủng quá thì tạm thời Hứa Thanh Tiêu sẽ không động vào đan thần Cổ Kinh.
Võ đạo lục phẩm cũng khá lắm rồi.
Ít nhất thì có thể áp chế được ma chủng dị thuật trong cơ thể.
Bây giờ hắn đã là tứ phẩm nho đạo, thất phẩm võ đạo, tiên đạo cũng đã luyện đến cửu phẩm, hơn nữa dựa theo lời của Lộ Tử Anh mà nói thì cần phải mở được chín linh mạch, Hứa Thanh Tiêu cũng đã ổn định, tạm thời không tiếp tục tu lên bát phẩm.
Có một điều không thể không nói chính là tiên đạo thật sự hơi dễ, chuyện này có phần đã phá vỡ lý luận tương xung.
Chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tạm thời không cần quan tâm đến.
Đợi sau khi lên lục phẩm và chiến cuộc ổn định rồi, Hứa Thanh Tiêu dự định sẽ dẫn ma chủng ra trấn áp một lần nữa, tranh thủ trấn áp năm ba năm gì đó.
Tránh để nó gây nguy hại đến hắn.
Trở lại học đường Thủ Nhân, đám học sinh ở học đường còn đang xét duyệt văn báo.
Sau khi thấy Hứa Thanh Tiêu, chúng không khỏi cùng nhau đứng dậy sau đó cúi đầu với Hứa Thanh Tiêu.
“Miễn lễ.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng sau đó đi về phía nơi mình ở, thoáng nhìn qua chỗ sư huynh mình, thấy hắn ta đang nghiêm túc đọc sách.
Vốn dĩ khoa cử đã sắp bắt đầu rồi, chỉ là bởi vì nguyên nhân chiến cuộc Đại Ngụy cho nên mới tạm thời hoãn khoa cử lại một thời gian.
Nhưng cũng gần ngay trước mắt, sư huynh đang cố gắng chuẩn bị chiến đấu với khoa cử.
Đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói, tác dụng của khoa cử không lớn, bây giờ hắn sẽ không tham gia vào khoa cử.
Đường đường là Giám quốc Thiếu khanh Đại Ngụy mà tham gia khoa cử, mặc kệ có thi được hay không thì cũng sẽ dẫn đến những tranh luận, chẳng bằng không tham gia, ngoan ngoãn làm tốt chuyện của mình.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu để dược vương ra bàn.
Ba loại vật liệu kia cũng đã đưa cho đan thần Cổ Kinh từ lâu, bây giờ chỉ thiếu mỗi cái chủ dược.
“Không tệ, không tệ, quả nhiên lão phu không nhìn lầm ngươi.”
“Đến cả dược vương mà cũng lấy được, thật đúng là không hổ là người mà lão phu nhìn trúng.”
“Hậu sinh, đưa dược vương cho lão phu đi, bảy ngày sau lại đến lấy Phá Cảnh đan.”
Dược vương xuất hiện, tinh thần của đan thần Cổ Kinh lập tức tỉnh táo lại, chỉ hận không thể ngay lập tức nuốt luôn dược vương.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu lại đè đan thần Cổ Kinh xuống, nói với giọng bình tĩnh:
“Tiền bối, đã tìm được dược vương, chẳng qua cái giá mà vãn bối phải trả cũng rất lớn đấy.”
“Trước đó tiền bối đã đồng ý cho ta Trúc Cơ đan lục phẩm, có còn giữ lời không?”
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi.
Dược vương quý giá đến mức nào không cần hắn phải giải thích thêm nữa, chỉ đổi một viên Phá Cảnh đan thôi, Hứa Thanh Tiêu không nỡ.
“Yên tâm, Trúc Cơ đan từ thập đến lục phẩm lão phu đều đã luyện chế cho ngươi rồi.”
Đan thần Cổ Kinh đáp lại một câu khẳng định.
“Được.”
“Chẳng qua còn phải làm phiền tiền bối một chuyện.”
“Luyện chế một ít độc dược dùm ta.”
Có được câu trả lời chắc chắn, Hứa Thanh Tiêu cũng không đồng ứng thẳng mà tiếp tục yêu cầu lợi ích.
“Độc dược?”
Đan thần Cổ Kinh có hơi tò mò chẳng qua cũng không nói nhảm nhiều.
“Độc dược kiểu nào? Tác dụng cụ thể là gì?”
Luyện chế độc dược cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm.
Chỉ muốn nhìn xem luyện chế độc dược gì thôi.
“Không mùi không vị, có thể tan trong nước nhưng không chết người, nhưng sẽ làm cho người ta không còn chút sức lực nào, không động đậy được.”
Hứa Thanh Tiêu nói ra yêu cầu của mình.
Nhưng giọng của đan thần Cổ Kinh có hơi trầm ngâm.
“Ngươi muốn luyện chế Hợp Hoan tán ấy à?”
Hứa Thanh Tiêu: “...”
Hợp Hoan tán con mẹ ngươi, độc dược á, là độc dược á, ngươi xem Hứa mỗ là thứ gì vậy?
Hứa mỗ ta là loại người như vậy hả?
Người theo đuổi ta xếp hàng từ Đại Ngụy đến Đột Tà đấy.
“Không phải.”
“Còn nữa, loại độc dược này sau khi hòa tan vào trong nước thì có thể làm ảnh hưởng đến cả một con sông, tốt nhất là có dược hiệu trong vòng nửa năm.”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục bổ sung yêu cầu.
Đan thần trầm mặc một hồi.
Cuối cùng cũng đáp lại:
“Loại thuốc này rất khó luyện chế, chủ yếu là hai chỗ không giết người hơn nữa dược hiệu lại tồn tại trong vòng nửa năm.”
“Có thể làm cho võ giả sinh ra cảm giác cả người vô lực, chỉ tính võ giả dưới thất phẩm thì độc như vậy cũng cực kì bá đạo, người bình thường uống vào hẳn là sẽ chết chắc.”
“Chẳng qua có một loại đan dược người bình thường uống thì sẽ mất sức một hồi lâu, nhưng cũng có thể sẽ chết, cũng có thể nhằm vào võ giả, hiệu quả cũng khoảng nửa năm, ngươi có muốn hay không?”
Đan thần Cổ Kinh hỏi.
Yêu cầu mà Hứa Thanh Tiêu đưa ra tương đối nhiều, trong lúc nhất thời thật sự là tìm không ra đan dược thật sự thích hợp.
“Muốn!”
Hứa Thanh Tiêu trả lời không do dự chút nào.
“Được, lão phu luyện chế mười bình đan dược loại này, đủ để ảnh hưởng đến một con sông, nhưng nếu như ngươi muốn nhiều hơn nữa thì nhất định phải cho ta số dược liệu tương ứng.
“Nếu không, không luyện chế được.”
Đan thần Cổ Kinh trả lời.
“Được, chẳng qua xin hỏi tiền bối, cần bao nhiêu thời gian?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
“Nếu như ngươi gấp thì một canh giờ là được, không vội, sau bảy ngày sẽ đưa một lúc cho ngươi.”
Đan thần Cổ Kinh cho một khoảng thời gian.
“Được, nếu như vậy, vãn bối có thể đợi ở đây một canh giờ.”
Độc đan này đúng là Hứa Thanh Tiêu có hơi gấp.
Ngay sau đó, đan thần Cổ Kinh cũng không nói nhảm nữa mà trực tiếp nuốt dược vương vào, chỉ để lại cái khay.
Trong thư phòng.
Hứa Thanh Tiêu mở một bản địa đồ to lớn ra.
Đây là địa đồ mà năm đó Võ đế đã chế tạo ra.
Có năm châu lớn, Đông châu, Nam châu, Tây châu, Bắc châu, Trung châu.
Đại Ngụy chiếm giữ ở Trung châu, hơn nữa vị trí chiếm lĩnh cũng là ở trung tâm, đất đai phì nhiêu, địa linh nhân kiệt, các tiên môn cũng đều ở đó.
Toàn bộ Trung châu có ba vương triều lớn, Đại Ngụy, Đột Tà, Sơ Nguyên.
Ba phần thiên hạ.
Vào thời kỳ Đại Ngụy cường thịnh đúng là có thể làm được chuyện thống nhất Trung châu, chỉ tiếc bởi vì vào thời điểm khai nguyên, dân sinh Đại Ngụy cần tĩnh dưỡng, cần rất nhiều nhân tố, không thể tiến thêm một bước.
Ở đó cũng có cái bóng của văn thần nho gia, cũng không phải có ý đồ xấu, chủ yếu vẫn là một điểm, đất thì nhiều nhưng bách tính lại ăn không no, sớm muộn gì cũng có nội loạn và phân chia.
Cho nên không thể nào cùng nhau đồng lòng được.