Ý tứ này quốc quân Trần quốc biết.
Hy sinh mười thành một nước, đổi lấy cơ hội xuất kích cho vương triều Đột Tà.
Nhưng, hắn ta không còn lựa chọn khác nữa rồi.
Hắn ta hoàn toàn không còn bất cứ lựa chọn nào khác nữa rồi.
“Truyền lệnh xuống!”
“Viện binh lập tức xuất chiến, các thành dùng toàn bộ sức lực, ngăn cản quân Đại Ngụy!”
Cuối cùng, quốc quân Trần quốc vẫn phải hạ ra mệnh lệnh này.
Bởi vì không có cách.
Không còn bất cứ cách nào khác nữa rồi.
Đầu hàng Đại Ngụy?
Đại Ngụy sẽ buông tha cho hắn ta sao?
Đáp án rất rõ ràng, sẽ không tha cho hắn ta đâu.
Nếu đã như vậy, không bằng liều mạng đến cùng.
Rất nhanh, mệnh lệnh của quốc quân Trần quốc được truyền xuống.
Quả thật đã nâng cao được một bộ phận quân tâm, nhưng đối diện với Đại Ngụy đã giết người đến mức điên cuồng, này có tác dụng gì không? Một chút tác dụng cũng không.
Một canh giờ sau, thành thứ năm sụp đổ!
Hai canh giờ sau, thành thứ bảy bị công phá.
Ba canh giờ sau, thành thứ tám ra đi.
Bốn canh giờ qua đi, thành thứ chín lên đường.
Năm canh giờ kết thúc, thành thứ mười đăng xuất.
Không có bất kỳ cản trở nào, nếu như không phải vì đại quân cần được nghỉ ngơi một chút, một canh giờ có thể đánh sập hai thành.
Quân Đại Ngụy đã giết đến vô cảm rồi, trên người toàn là máu khô, đã không biết rõ là máu của quân địch, hay là máu của chính mình nữa.
Mười thành tận diệt.
Không có một bách tính nào còn sống sót.
Còn bách tính của hơn sáu mươi hai thành Trần quốc, cũng hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Bọn họ vẫn luôn mong ngóng! Luôn chờ đợi! Đợi có viện binh tới.
Đợi có người tới cứu bọn họ.
Nhưng đáng tiếc là.
Không có, không có gì cả.
Nhưng thời khắc đại quân tập kết thành thứ mười một.
Cuối cùng.
Một âm thanh vang lên.
Giọng nói vô cùng oai hùng, truyền tới khắp các ngóc ngách ở Trần quốc, cũng truyền tới trong Đại Nguỵ.
“Hoàng đế chiếu viết, vương triều Đại Ngụy! Khởi binh chinh chiến! Hung tàn bạo ngược! Phạm vào tội đồ thành! Phạm vào thiên lý! Đột Tà thân là vương triều Trung Châu, không thể ngồi yên xem như không, hạn lệnh cho quân Đại Ngụy ngừng chiến, nghiêm phạt người chỉ huy của trận chiến này, nữ đế Đại Ngụy, hạ chiếu xử lý người phạm tội, để xoa dịu phẫn nộ của hàng ngàn vạn vong hồn, nếu không, vương triều Đột Tà, đưa viện binh tới Trần quốc, thảo phạt Đại Nguỵ, thay trời hành đạo.”
Giọng nói oai nghiêm vang lên.
Là thánh chỉ của vương triều Đột Tà.
Dùng quốc khí của Đột Tà, truyền tới Trần quốc, cùng truyền tới Đại Ngụy.
Vương triều Đột Tà.
Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Trên dưới Trần quốc đồng thời thở phào một hơi.
Dị tộc trăm nước, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.
Nhưng cũng chính vào lúc này.
Có một giọng nói giống vậy, truyền tới Trần quốc.
Là giọng nói của Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ một chữ duy nhất.
“Giết!”
Giọng nói cất lên, trên dưới Trần quốc còn chưa kịp vui mừng, đã hoàn toàn ngơ cả ra.
Một từ giết.
Làm toàn bộ Trần quốc sợ hãi kinh ngạc.
Cũng khiến rất nhiều thế lực phải ngạc nhiên.
Vương triều Đột Tà.
Chính là một trong ba vương triều lớn của Trung châu.
Đứng cùng hàng với vương triều Sơ Nguyên.
Trước đây, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên là kẻ địch của vương triều Đại Ngụy, hai vương triều liên kết với nhau mới có thể ngăn cản Đại Ngụy.
Nhưng nay, Đại Ngụy lụn bại, hai vương triều đều có võ giả nhất phẩm, chỉ là số lượng ít hơn so với Đại Ngụy, cộng lại mới nhiều hơn.
Còn về mặt khác, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đè bẹp Đại Ngụy, là kiểu đè bẹp về mọi mặt.
Nếu không thì, trận chiến lần này, Phàn quốc, Đường quốc, A Mộc Tháp, Đột Lương, bao gồm cả Trần quốc, sao có thể có nhiều lương thảo như vậy? Làm sao có thể có nhiều vũ khí chiến giáp như vậy?
Nếu như hai nước này nói không hề viện trợ, Hứa Thanh Tiêu chết cũng không tin.
Đại Ngụy ngày nay, đánh không lại Đột Tà, đây là chuyện chắc chắn như chém đinh chặt sắt.
Không ai có thể thay đổi được.
Nhưng, nếu như thực sự muốn đánh giết một trận, Đại Ngụy cũng có khả năng cắn mất một miếng thịt của vương triều Đột Tà.
Hơn nữa còn là một miệng thịt tươi sâu xuyên lớp bì dày, có thể khiến vương triều Đột Tà khóc quỷ gọi thần.
Nếu một khi đã như vậy, người được lợi nhiều nhất, chính là vương triều Sơ Nguyên rồi, chẳng phải làm gì cả, ngồi không xem Đại Ngụy cùng Đột Tà cắn nhau.
Chỉ có điều, bất kể là vương triều Đột Tà hay là vương triều Sơ Nguyên, thậm chí là chư quốc, bọn họ đều biết một chuyện, đó là Đại Ngụy sẽ không đánh.
Đại Ngụy không dám đánh.
Lần này, Đại Ngụy cũng xem như cố hết sức bình sinh rồi, xong trận còn phải bình nội loạn nữa.
Nếu thực sự dám tiếp tục đánh chiến nữa, Đại Ngụy nhất định phải vong quốc.
Thử hỏi một câu, Đại Ngụy dám không?
Lớp trên cao của Đại Ngụy nỡ không? Đại Ngụy lại có đồng ý hay không?
Bọn chúng không đồng ý, cũng sẽ không dám.
Đây chính là điều khiến vương triều Đột Tà tự tin.
Nhưng không ngờ tới là, lúc vương triều Đột Tà ra mặt rồi, theo lý mà nói Hứa Thanh Tiêu lẽ ra nên biết điều chút, Đại Ngụy cũng phải biết điều chút.
Nhưng mà nào có nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu thế mà lại làm vậy.
Còn muốn giết?
Còn dám giết?
Này thực sự là trần trụi tát cho vương triều Đột Tà một cái bạt tai.
Nhưng người hoảng sợ nhất là ai đây?
Là quốc quân Trần quốc, là bách quan Trần quốc, là dân chúng Trần quốc.
Đều đã đến giờ khắc này rồi, vương triều Đột Tà ra mặt rồi, Hứa Thanh Tiêu thế mà vẫn dám giết? Hứa Thanh Tiêu thế mà vẫn muốn giết? Rốt cuộc ngươi có phải người không vậy? Ngươi còn là con người không thế?
Người người khiếp sợ, không dám tưởng tượng rốt cuộc Hứa Thanh Tiêu là loại người gì vậy? Tên này là một kẻ điên sao? Đại Ngụy thế mà dám để một tên điên làm Giám Quốc Thiếu Khanh hả.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Ngươi quả thật là một tên điên, ngươi là đồ điên, điên từ đầu xuống chân.”
Quốc quân Trần quốc phẫn nộ mắng.
Hắn ta tức giận đến muốn điên luôn rồi.
Vốn cho rằng, sự xuất hiện của vương triều Đột Tà, có thể trấn áp được sự kiêu ngạo của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng chưa từng nghĩ tới rằng, Hứa Thanh Tiêu lại thế này.
Chuyện này…!
Hắn ta tức đến sắp ngất rồi, tức đến mức muốn nổ tung ngay tại chỗ.
Mà bên ngoài thành thứ mười một, quân Đại Ngụy không có bất cứ do dự nào nữa, cứ giết như cũ, vô tình mà giết.
Nếu Hứa Thanh Tiêu đã có lệnh.
Vậy thì cứ làm theo mệnh lệnh của Hứa Thanh Tiêu đi.
“Chư vị tướng sĩ, theo bản hầu, giết!”
Tiếng giết kia vang lên, vang đến tận chín tầng mây, ánh trăng cũng bị cỗ sát khí này làm sợ hãi mà trốn đi, bầu trời Trần quốc, ngoài sương máu và chiến hỏa ra, thì chẳng còn gì ngoài mây đen bao phủ.
Âm u ủ dột, đè nặng lên dân chúng khắp nơi Trần quốc, tâm trạng nặng nề.