Giờ khắc này.
Vương cung Ti Long.
Sau khi Ti Long vương biết được tin chiến báo này, tất cả mọi người trong đại điện đều không biết phải nói gì nữa.
Trong một khoảnh khắc, bọn họ bỗng phát hiện ra, kẻ địch mà bọn họ gặp phải lần này, không phải là người, mà là một tên điên, nhưng cũng chính tên điên này, khiến cho bọn họ không biết phải làm gì.
Tất cả kế hoạch.
Tất cả bày bố.
Tất cả mọi chuyện, gần như diễn ra cực kì nực cười, chút tự tin kia, chút tôn nghiêm đó, chút kiêu ngạo, trong mắt Hứa Thanh Tiêu, tưởng chừng một văn tiền cũng không đáng.
Vương triều Đột Tà lên tiếng rồi, hắn ta vẫn giết không tha, khí phách cỡ này, khí thế như vậy, từ xưa tới nay hiếm thấy.
“Không!”
“Hứa Thanh Tiêu, hắn ta nhất định phải chết không có gì nghi ngờ nữa.”
“Hắn đây là tự đào hố chôn mình, đắc tội vương triều Đột Tà, hắn ta muốn khiến Đại Ngụy phải chịu hậu quả diệt chủng vong quốc à.”
“Đại Ngụy tuyệt đối không dung túng cho sự tồn tại thế này của hắn được, tuyệt đối không thể nào.”
Ti Long vương gằn từng chữ, từng câu hết sức đáng sợ.
Hắn ta không tin.
Không tin vương triều Đột Tà không thể trấn áp được Hứa Thanh Tiêu, hắn ta càng chắc chắn rằng, Hứa Thanh Tiêu đã chết rồi, đúng, hắn đã chết rồi, một tên được định sẵn sẽ phải chết.
Đắc tội Trần quốc không sao cả!
Đồ sát dân chúng Trần quốc, cũng không sao.
Nhưng nếu như Hứa Thanh Tiêu đắc tội vương triều Đột Tà, vậy thì cho dù có là thần tiên giáng thế, hôm nay cũng không thể bảo vệ được Hứa Thanh Tiêu.
Trước đó điều khiến hắn ta cảm thấy kinh ngạc, là kinh ngạc con người của Hứa Thanh Tiêu này, chứ không phải thủ đoạn ra tay của Hứa Thanh Tiêu.
Đắc tội với vương triều Đột Tà, Hứa Thanh Tiêu chắc chắn phải chết.
Vương triều Đại Ngụy sẽ không vì một tên Hứa Thanh Tiêu, mà mạo hiểm đắc tội với vương triều Đột Tà.
Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra được.
Cùng đồng thời vào thời điểm đó.
Vương triều Đại Ngụy,
Trong Văn Hoa điện.
Mọi sự vật dường như đều trở nên bất động vậy.
Hứa Thanh Tiêu công khai đối đầu vương triều Đột Tà, điều này thực sự là việc bọn họ chưa từng nghĩ tới, mặc dù trước đó Hứa Thanh Tiêu từng nói, trận chiến này là trận chiến thủ quốc.
Nhưng lúc mọi việc xảy ra, lại hoàn toàn trở thành một tâm thái cách nghĩ khác rồi.
Đại Ngụy có thể đánh lại vương triều Đột Tà không?
Đánh không lại.
Trừ khi sử dụng tới Nhất phẩm.
Mà đến lúc đó, đã là lúc giang sơn tan nát rồi còn đâu.
Đối với một người mà nói, đầu một khi nóng lên rồi, ngươi muốn liều mạng với người khác, hơn nữa về cơ bản ngươi trong tình trạng không đánh lại người khác, nhiều nhất chỉ khiến người ta trọng thương mà thôi, chuyện này có thể được.
Cùng lắm cũng chỉ là xả chút tức giận ra ngoài thôi.
Nhưng đối với một quốc gia mà nói, lợi ích phải đặt lên hàng đầu, bất kể vương triều Đại Ngụy phải chịu ô nhục gì, cũng không cần biết Đại Ngụy phải chịu sự đối đãi bất công ra sao, bọn họ đều không muốn phải đi đến bước đường vong quốc.
Lại chưa kể, trước mắt Đại Ngụy đang trong tình trạng ngày càng phát triển, rõ ràng đã nhìn thấy hy vọng thành công rồi, mắt thấy rõ ràng đang ngày càng tốt lên, sắp trở lại thời kì đỉnh cao rồi.
Bảo Đại Ngụy liều mạng, chính thức mở ra thời chiến quốc, bọn họ tất nhiên không bằng lòng.
Năm đó tộc Man Di xâm phạm lãnh thổ, Đại Ngụy cũng không đánh bừa, cùng lắm chỉ là Bắc phạt mà thôi, không dám liên luỵ đến các nước khác chính là bởi vì lấy quốc gia làm trọng.
Nhưng bây giờ, Hứa Thanh Tiêu công khai đối đầu vương triều Đột Tà, thế này sẽ trở nên tệ đi đó.
Hoàn toàn trở thành thế cục phản nghịch rồi.
Việc này bất lợi với Đại Ngụy, cực kì bất lợi luôn.
“Thủ Nhân, đến lúc dừng tay rồi.”
“Thủ Nhân, cũng đã được rồi, dừng tay lại thôi.”
“Thủ Nhân, nếu như giao chiến với Đột Tà, giang sơn Đại Ngụy ta, thực sự đến hồi kết rồi đó.”
Giờ khắc này, không chỉ có mỗi văn thần lên tiếng, mà võ quan cũng đồng loạt cất lời.
An Quốc công là người đầu tiên mở lời, ông ta khuyên Hứa Thanh Tiêu ngừng tay, đánh đến đây, Đại Ngụy đã thắng rồi, chỉ tính mỗi những chiến lợi phẩm này, cộng thêm các loại lợi ích, đúng quả thật có thể ngừng tay được rồi.
Vào thời điểm này, chỉ cần phái văn thần tiến hành thương lượng với đối phương, Đại Ngụy sẽ có thể chiếm được về mình không ít chỗ tốt, mặc dù phải trả một cái giá nhất định, nhưng về mặt tổng thể mà nói, Đại Ngụy đã thắng rồi.
Chiến tranh, không phải nằm ở chỗ ngươi đã giết bao nhiêu người, mà là ngươi đạt được bao nhiêu lợi ích, đã hoàn thành được mục đích của ngươi chưa.
Mục đích chiến tranh lần này của Đại Ngụy rất đơn giản.
Thứ nhất, nâng cao uy quyền của Đại Ngụy.
Thứ hai, đàn áp dị quốc phiên bang.
Thứ ba, dùng cái giá thấp nhất để hoàn thành hai việc trên, dùng chiến tranh để nuôi chiến tranh.
Ba điểm trên Đại Ngụy đều đạt được rồi, Đường quốc, Phàn quốc, A Mộc Tháp, Đột Lương, cộng thêm sau khi hoàn thành trận chiến này, Trần quốc bắt buộc phải trả một cái giá.
Đại Ngụy đã lời một vố rồi, mặc dù bọn họ biết rằng, có sự can thiệp của vương triều Đột Tà, Đại Ngụy cũng phải trả một cái giá nho nhỏ, nhưng về mặt tổng thể, Đại Ngụy xem như không bị lỗ.
Nếu đã như vậy rồi, hoàn toàn có thể dừng tay, sau đó bắt đầu phát triển kinh tế quốc gia của mình.
Trận chiến này, cũng chứng minh cho người trong thiên hạ biết được thực lực của Đại Ngụy, có thể thu tay về rồi, là thời điểm dừng tay rồi.
Các vị võ quan khuyên Hứa Thanh Tiêu, có thể nói có chút tức cười, nói cho cùng lúc bắt đầu là võ quan bọn họ liên tục kêu gào đòi Bắc phạt, đòi tuyên chiến.
Nhưng bây giờ không phải bọn họ cảm thấy sợ rồi, mà là lo lắng chuyện cứ tiếp tục phát triển thế này, sợ rằng sẽ nhận về một thế cục không thể nghịch chuyển nữa, đến lúc đó Đại Ngụy không muốn đánh cũng phải đánh đó.
Tuy nhiên.
Đối diện với những lời khuyên ngăn của chư vị võ quan, Hứa Thanh Tiêu nhắm mắt lại.
Mọi người không dám làm phiền Hứa Thanh Tiêu, mong rằng Hứa Thanh Tiêu có thể yên tĩnh một chút, có thể suy nghĩ lại xem sao.
Nhưng một lúc sau.
Hứa Thanh Tiêu mở bừng mắt ra, hắn chầm chậm lên tiếng.
"Trận này."
"Chỉ có tiến, không thể lùi."
"Đại Ngụy, đã không còn đường lui nữa rồi."
Hứa Thanh Tiêu nói, đây chính là ý của hắn, rất thẳng thắn, cũng rất kiên định.
Trận chiến này, Đại Ngụy đã không còn con đường nào để lui nữa.
“Thủ Nhân, còn đường lui mà, sao có thể không còn đường lui được chứ?”
“Chỉ cần thu binh, để chúng tướng sĩ đóng quân trong mười thành của Trần quốc trước, chúng ta có thể thương nghị với Trần quốc, đồng thời cũng có thể thương thảo với vương triều Đột Tà.”
“Tranh luận thương nghị ra một kết quả mà cả hai bên đều vừa ý, sao lại không còn đường lui nữa?”
An Quốc công vội vàng lên tiếng, giải thích cho Hứa Thanh Tiêu nghe.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu.