Hắn đưa mắt nhìn lên sa bàn, sau đó chầm chậm lên tiếng.
“Sức mạnh để hai nước thương nghị với nhau, mãi mãi là đao kiếm cùng máu tươi.”
“Nếu như rã quân, khiến cho đám dị tộc càng kiêu ngạo là chuyện nhỏ.”
“Sĩ khí mà Đại Ngụy không dễ gì mới tập hợp được, cũng từ đó mà tan dần.”
“Nếu như rã quân, chuyện sắp xảy ra tiếp theo, Hứa mỗ có thể tính ra được hết.”
“Vương triều Đột Tà lấy mười thành Trần quốc làm cớ, không ngần ngại công kích Đại Ngụy, bắt Đại Ngụy phải đưa ra các kiểu giá để bồi thường, bồi thường thiệt hại cho Trần quốc.”
“Mạng người là chuyện lớn, bồi thường bao nhiêu, đều do vương triều Đột Tà quyết định, nếu như thương nghị tốt, các khoản bồi thường chắc chắn là tất cả chiến lợi phẩm lần này của Đại Ngụy, cộng thêm vài chục vạn vạn lượng bạch kim.”
“Nếu như thương nghị không ra gì, vật thì phải trăm vạn vạn lượng bạch kim, thậm chí vương triều Đột Tà còn bắt Đại Ngụy cắt đất bồi thường, nếu như Đại Ngụy không đồng ý, vương triều Đột Tà lấy tiến làm lùi, yêu cầu dị tộc quốc thoát ly Đại Ngụy.”
“Chỉ lấy lần đồ thành này làm lí do, hoàn toàn đã đủ để vin cớ rồi.”
“Mà nếu đã như vậy, Đại Ngụy cho dù không cắt đất bồi thương, nhưng nhất định phải bỏ ngân lượng ra để đắp vào, mà ngân lượng này, lấy từ quốc khố, cũng là lấy từ trên người của bách tính Đại Ngụy.”
Lúc Hứa Thanh Tiêu nói đến đây, hắn chầm chậm dừng lại, đưa mắt nhìn tất cả mọi người, chúng quan đều im lặng không nói, bởi vì bọn họ biết rằng, lời Hứa Thanh Tiêu nói không sai chút nào.
Chỉ cần bây giờ Đại Ngụy thu tay, vậy thì những chuyện còn lại, chính là vương triều Đột Tà và vương triều Đại Ngụy tiến hành đàm phán.
Mà vương triều Đột Tà nhất định sẽ cắn chặt vào điểm đồ thành này, lấy làm luận điểm chính, bởi vì việc này, Đại Ngụy quả thật đã làm sai.
“Tất cả những lời Hứa mỗ nói, vẫn còn tốt chán.”
“Chỉ cần Đại Ngụy đồng ý, bách quốc thoát ly, bồi thường ngân lợi, nhìn thì có vẻ không ảnh hưởng tới gốc rễ của Đại Ngụy, nhưng vương triều Sơ Nguyên liệu có ra mặt không?”
“Vương triều Đột Tà lấy được thứ mà bọn chúng muốn, lẽ nào vương triều Sơ Nguyên không muốn hít chút hương thơm sao?”
“Từ giây phút Đại Ngụy quyết định bắt đầu chinh phạt, Đại Ngụy đã không còn đường lui rồi.”
“Chư vị Quốc công, lẽ nào điểm này còn cần tới Hứa mỗ phải nói sao?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn nói từng câu từng chữ, mạnh mẽ hùng hồn.
Rã quân?
Kết cục của rã quân là gì, nếu như các vị Quốc công đây không biết, Hứa Thanh Tiêu hắn biết.
Nội chính của Đại Ngụy, từ lúc nào đến lượt vương triều Đột Tà nhúng tay vào?
Lại từ lúc nào tới lượt vương triều Sơ Nguyên vạch lá tìm sâu?
Nếu như đồng ý rã quân, sĩ khí hoàn toàn về số không, vương triều Đột Tà lập tức phái binh viện trợ, đến lúc đó sẽ đưa ra các kiểu yêu cầu vô lý, Đại Ngụy đồng ý hay không đồng ý đây?
Không đồng ý? Vậy việc ngươi đồ thành phải giải quyết thế nào? Cứ cho là để Hứa Thanh Tiêu chết chịu tội, thế thì đã sao? Người ta lại để tâm tới một tên Hứa Thanh Tiêu chăng?
Thứ đối phương muốn là bách quốc thoát ly, muốn chiến lợi phẩm của Đại Ngụy đều phải hoàn trả lại, muốn Đại Ngụy bồi thường ngân lượng, dùng một cách khác để không chế sự phát triển của Đại Ngụy.
Đây chính là nguyên nhân vì sao đến lúc này vương triều Đột Tà mới ra mặt, người ta đã tính hết rồi.
Những lời này nói ra, các vị võ quan đều hoàn toàn rơi vào trầm tư, không phải bọn họ không nghĩ ra điều này, mà là bọn họ tạm thời chưa nghĩ tới.
Lúc này, ánh mắt của An Quốc công nhìn về phía Trần Chính Nho, mà ngươi kia không nói không rằng, nhưng ý tứ rất rõ ràng, mỗi một từ mà Hứa Thanh Tiêu nói, hoàn toàn chính xác.
Đại điện chìm sau trong tĩnh lặng.
“Thủ Nhân, ý của ngươi là…”
An Quốc công nhìn Hứa Thanh Tiêu, ông ta hỏi xem ý của Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc là gì.
“Đợi.”
Hứa Thanh Tiêu phun ra một từ.
Một từ đợi.
Mọi người nhăn mày, không biết Hứa Thanh Tiêu còn muốn đợi cái gì.
Nhưng không có ai nhiều chuyện cất lời hỏi, mà yên lặng chờ đợi thôi.
Nếu Hứa Thanh Tiêu đã nói đợi, vậy thì bọn họ chỉ đành đợi vậy, dù sao thế cục bây giờ, vẫn còn nằm trong tầm tay.
Mà cùng lúc đó.
Xa xăm ở một khung trời khác.
Vương triều Đột Tà.
Hoàng cung Đột Tà.
Hoàng cung tráng lệ, vượt xa so với tất cả dị tộc quốc, mức độ xa hoa, cũng không thua gì so với Đại Ngụy, hơn nữa số lượng cung điện mới được xây dựng, điều này Đại Ngụy đúng là không so được với người ta.
Trong đại điện hoàng cung.
Văn võ bá quan tập hợp.
Đế vương Đột Tà, ngồi trên long ỷ, ông ta là một nam nhân tuổi trung niên, mặc áo bào đen, không đội mũ quan, ánh mắt cao ngạo, khí thế ngút trời, cực kì có bá khí.
Đế vương Đột Tà, A Mộc Chân.
Một vị đế vương chân chính, đăng cơ từ nhỏ, củng cố nội chính vương triều Đột Tà, thời thanh niên trai tráng đã dùng thủ đoạn quyết đoán, đưa vương triều Đột Tà tới thời kỳ huy hoàng hưng thịnh.
Mà chính vào lúc này, một giọng nói vang lên.
“Khởi bẩm bệ hạ!”
“Đại Ngụy đồ thành Trần quốc, trời cao phẫn nộ, bên trong Trần quốc, cũng có con dân Đột Tà ta, triều ta vì an ninh hòa bình, đưa ra thánh chỉ kêu gọi ngừng chiến, ngăn cản hành vi đồ thành của Đại Ngụy.”
“Chưa từng nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu của vương triều Đại Ngụy, ngoan cố tự tung tự tác, chỉ huy quân Đại Ngụy đồ thành giết tướng, chuyện này, vi phạm thiên lý, cũng vi phạm vào nhân đạo, Trần quốc cùng các nước dị tộc, gửi tới một trăm hai mươi mốt bức mật hàm, thành khẩn vương triều Đột Tà ra tay, cứu chư quốc ra khỏi chiến tranh.”
Binh bộ thượng thư lên tiếng, hắn ta trình bày lại chuyện này.
Trên thực tế về chuyện này, văn võ bá quan có ai lại không biết? Trong lòng mọi người đều rõ mồn một, chẳng qua công khai nói ra, để cùng nhau thương thảo ra một kết quả mà thôi.
Nói cho cùng vương triều Đột Tà hạ chỉ, người ta còn chẳng thèm quan tâm tới, khẳng định là muốn chơi tới cùng rồi.
“Chư vị ái khanh, có ý kiến gì không?”
A Mộc Chân nói.
Giọng điệu của ông ta rất bình tĩnh, hỏi toàn bộ văn võ bá quan trong triều, hoàn toàn không vì chuyện này mà cảm thấy tức giận.
Lời này vừa nói ra, võ tướng Đột Tà bèn lên tiếng trước.
“Bệ hạ.”
“Đại Ngụy suy bại nhiều năm, nay có chút khởi sắc, mặc dù không phải vấn đề gì lớn, nhưng chúng ta cũng không thể coi thường, thêm nữa bên trong các nước dị tộc, có rất nhiều con dân Đột Tà, đặc biệt là Trần quốc, càng có không ít thương nhân Đột Tà.”
“Nay lại vì chiến loạn của Đại Ngụy, dẫn đến việc con dân Đột Tà ta bị sát hại, thù này còn không báo, sĩ diện của Đột Tà ta để đi đâu đây?”