“Thần xin lĩnh mệnh, dẫn đầu trăm vạn đại quân, viện trợ Trần quốc, nếu như cần thiết, có thể tuyên chiến với Đại Ngụy, để người khác biết được, uy quyền của Đột Tà ta, cũng để cho bọn chúng biết tới, thiên uy của khả hãn người.”
Đây là đại tướng Đột Tà, hắn ta quỳ xuống trước mặt hoàng đế Đột Tà, nói một tràng những lời đầy hùng hồn.
“Bệ hạ, chúng thần đồng ý với Vưu Tháp đại tướng quân.”
“Chúng thần ủng hộ Vưu Tháp đại tướng quân.”
Trong chốc lát có không ít võ tướng đồng loạt quỳ xuống, đồng ý với những lời của Vưu Tháp.
Mà ánh mắt của A Mộc Chân, không nhịn được rơi xuống người những vị văn thần kia, ngay lập tức Thừa tướng Đột Tà bèn lên tiếng.
“Bệ hạ.”
“Thần cho rằng những lời của Vưu Tháp đại tướng quân không sai, vương triều Đại Ngụy là kẻ địch lớn nhất của vương triều Đột Tà ta, không còn bất cứ vương triều nào khác nữa.”
“Nếu như không phải Bắc phạt năm đó, chỉ sợ chúng ta không cách nào có thể thu về được quốc vận ngày nay, trận này của vương triều Đại Ngụy mặc dù là trận chiến bình nội loạn.”
“Nhưng Đại Ngụy ngàn vạn lần không nên đồ thành, điều này trái lại đã cho vương triều Đột Tà ta một cơ hội ra tay.”
“Chỉ lệnh của triều ta, Đại Ngụy không những không nghe, ngược lại còn càng lúc càng quá đáng hơn, dựa theo chiến báo của Trần quốc, Đại Ngụy đã đồ sát tới thành thứ mười hai rồi.”
“Nếu như còn không kịp thời ngăn cản, Trần quốc rất có khả năng sẽ đầu hàng.”
“Vẫn mong bệ hạ hạ chỉ, cũng không cần phải viện trợ gì nữa, trực tiếp tuyên chiến với Đại Ngụy đi.”
Thừa tướng Đột Tà càng ác hơn, trực tiếp cho Đột Tà tuyên chiến với Đại Ngụy luôn.
Lời vừa nói ra, cả triều cùng bàn tán.
Mặc dù Đại Ngụy đã không ổn rồi, nhưng vẫn còn một vương triều Sơ Nguyên mà.
Nếu như vương triều Đột Tà tuyên chiến với Đại Ngụy, có khi nào…lại rước bất lợi vào mình không?
Quả vậy, hoàng đế Đột Tà A Mộc Chân vừa nghe thấy hai từ tuyên chiến, bèn nhăn mày.
Có điều ông ta chỉ nhăn đầu mày một cái.
“Nếu như Đại Ngụy ứng chiến thì sao?”
A Mộc Chân hỏi.
Sau đó người kia lắc đầu, nhìn về phía A Mộc Chân nói.
“Xin bệ hạ yên tâm, Đại Ngụy sẽ không ứng chiến, cũng sẽ không tuyên chiến.”
“Theo những gì thần hiểu, Đại Ngụy vừa mới Bắc phạt, trước mắt liên quan đến tình trạng hồi phục, quả thật nay đã phát triển không tồi, điều này đối với Đại Ngụy mà nói, là hy vọng về tương lai.”
“Con dân Đại Ngụy đều mong ngừng chiến để tu dưỡng, thậm chí bá quan Đại Ngụy, Nữ đế Đại Ngụy, đều không muốn phải khởi chiến nữa, nếu như bọn chúng dám ứng chiến, vậy thì đã sớm bắt đầu Bắc phạt rồi.”
“Bất kể là đối với vương triều Đại Ngụy, hay là đối với bá quan mà nói, Đại Ngụy đều không dám ứng chiến.”
“Chúng ta cũng không phải tuyên chiến thật, chỉ là hù dọa Đại Ngụy mà thôi, từ đó, cũng có thể nhận được sự ủng hộ từ trăm nước dị tộc, cũng có nhiều khả năng sẽ trở thành thuộc địa của Đột Tà ta.”
“Hơn nữa một khi tuyên chiến, không tới ba ngày, Đại Ngụy sẽ phái người tới cầu hòa, đến lúc đó, có không biết bao nhiêu chỗ tốt, đều chỉ cần một lời của vương triều Đột Tà ta.”
“Bắt bọn chúng đưa ra cái gì, bọn chúng bắt buộc phải đưa cái đó, tất cả mọi người đều biết, đám người của Đại Ngụy văn cung đều là một đám nhát cáy, hiện tại quan hệ giữa chúng với Đại Ngụy bất hòa, chúng ta cũng có thể liên kết với bọn chúng, bức ép bọn chúng gây áp lực với Đại Ngụy.”
“Một khi đã như vậy, triều ta chẳng làm gì vẫn có thể thu lại toàn bộ số lương thảo binh mã mà trước đây đem đi viện trợ, thậm chí còn có thể thu lại gấp bội, đồng thời cũng lấy được rất nhiều sự ủng hộ từ dị tộc quốc.”
“Trở thành người chiến thắng thật sự!”
“Mà nếu như không tuyên chiến, thần lo rằng, vương triều Sơ Nguyên sẽ giành mất bước đầu tiên, chuyện này đối với chúng ta mà nói, hoàn toàn không phải một chuyện tốt.”
Thừa tướng Đột Tà nghiêm túc phân tích, hắn ta cho rằng Đại Ngụy không dám ứng chiến, cũng tuyệt đối sẽ không ứng chiến.
Đúng thật, hắn ta không hề ăn nói lung tung, cũng không phải tự tin thái quá, mà là thông qua các loại tình huống mà nói, vương triều Đại Ngụy quả thật không dám ứng chiến, trừ khi vương triều Đại Ngụy nghĩ không thông nữa.
Có ý định ngọc đá đều nát, liều đến cùng.
Nhưng điều này có thực tế không? Cứ cho là muốn ngọc đá cùng nát, dân chúng Đại Ngụy liệu có đồng ý hay không? Phiên vương Đại Ngụy có cho phép không?
Đây chính là tự tin của bọn họ.
Sau khi thừa tướng nói hết những lời này, các vị văn thần cùng đồng loạt lên tiếng đồng ý.
“Chúng thần, ủng hộ những lời của thừa tướng! Khẩn cầu bệ hạ, tuyên chiến với Đại Ngụy!”
“Bệ hạ, lần này là cơ hội ngàn năm có một, tuyệt đối không thể để tuột mất, cầu xin bệ hạ, tuyên chiến với Đại Ngụy.”
“Khẩn cầu bệ hạ, tuyên chiến Đại Ngụy!”
Chúng thần ào ào lên tiếng.
Trên long ỷ, A Mộc Chân trầm tư rất lâu.
Tuyên chiến giữa các vương triều với nhau, tuyệt đối không thể tuỳ tiện như vậy được.
Nhưng thấy thái độ của toàn bộ văn võ trong triều.
Cộng thêm phân tích của riêng ông ta.
Cuối cùng, A Mộc Chân cũng mở lời.
“Nếu đã như vậy, trẫm, đồng ý tuyên chiến.”
“Đi viết thánh chỉ, chiếu cáo thiên hạ, tuyên chiến Đại Ngụy, viện trợ Trần quốc.”
A Mộc Chân nói.
Ông ta đã đồng ý.
Ông ta không sợ tuyên chiến với Đại Ngụy, vì Đại Ngụy không dám ứng chiến.
Cũng có thể nói rằng, vì lợi ích của toàn thể quốc gia, Đại Ngụy sẽ không chọn ứng chiến, đây không phải chuyện đơn giản như đánh nhau một trận nữa.
Nếu làm không tốt, chính là kết cục nước mất nhà tan đang đợi ở phía trước.
“Bệ hạ anh minh!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Ngay sau đó, văn võ khắp triều đồng loạt lên tiếng.
Tiếp theo, một đạo thành chỉ, được tuyên cáo từ hoàng cung Đột Tà.
“Hoàng đế chiếu viết, Đại Ngụy tàn bạo, đồ thành diệt quốc, trời cao phẫn nộ, nhân đạo không dung, giết con dân ta, huyết hải thâm thù, nay, vương triều Đột Tà, tuyên chiến Đại Ngụy, phái trăm vạn đại quân, viện trợ Trần quốc, nhưng niệm tình thiên hạ không dễ gì được thái bình, cho Đại Ngụy thời gian ba ngày, cử sứ giả tới, thương thảo trong hoà bình.”
Lúc thành chỉ được tuyên cáo ra ngoài, toàn bộ Trung châu đều bắt đầu sôi nổi cả lên.
Không ai ngờ tới rằng, vương triều Đột Tà vậy mà lại tuyên chiến với Đại Ngụy.
Đây chính là chuyện giữa hai vương triều lớn với nhau đó.
Đã không còn là tranh giành giữa các nước nhỏ nữa rồi, mà chính thức trở thành trận chiến giữa hai nước lớn nha.
Nếu làm không tốt, đã không còn đơn giản chỉ là máu chảy thành sông nữa, mà là trở thành hậu quả máu đỏ ngàn dặm, ngày đêm u tối đó.