Tin tức vừa ra, cả Trung châu nhốn nhào, sau đó là toàn thiên hạ ồn ào.
Thế nhân đều biết, giữa vương triều Đại Ngụy và vương triều Đột Tà nhất định phải có một cuộc chiến, bao gồm cả vương triều Sơ Nguyên.
Nói cho cùng tam đại vương triều, đến cuối sẽ thống nhất thành một, chỉ là đến khi nào mới bắt đầu khai chiến, rồi cuối cùng ai là kẻ thắng, không ai biết trước được.
Nhưng điều không ngờ tới là, trận chiến này lại tới nhanh như vậy.
Thánh chỉ tuyên chiến của vương triều Đột Tà, gần như chưa tới nửa khắc, đã truyền tới trong Đại Ngụy.
Bởi vì vương triều Đột Tà tuyên chiến với Đại Ngụy, tất nhiên Đại Ngụy sẽ nhận được nội dung tuyên chiến đầu tiên.
Trong Văn Hoa điện.
Lúc thánh chỉ tuyên chiến của Đột Tà vang lên.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bởi vì chuyện này đã tiến tới bước đường khó có thể kiểm soát mất rồi, nếu như chỉ đi sai một bước, quả thật sẽ đem tới phiền phức cực kì lớn.
Chỉ là không ai cất lời cả, mọi người đều trông có vẻ hết sức bình tĩnh, ánh mắt của mọi người, đều đặt hết lên người Hứa Thanh Tiêu.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người.
Hứa Thanh Tiêu không có bất cứ điều gì khác lạ, ánh mắt của hắn, vẫn thanh tỉnh như trước, vẫn kiên định như xưa.
Chỉ là, tuyên chiến giữa các vương triều, cũng không còn chuyện hắn có thể quyết định nữa rồi, bắt buộc phải do Nữ đế Đại Ngụy ra mặt hồi đáp.
“Bệ hạ có chỉ, tuyên, bá quan vào điện.”
Giờ khắc này, âm thanh vang lên, nữ đế ra mặt rồi, đã đến nước này, Nữ đế không thể không ra mặt nữa.
“Chư Công, đi thôi.”
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, hắn gọi chư vị đại nhân một tiếng, tiếp theo là người đầu tiên bước ra.
Quốc công liệt hầu, lục bộ thượng thư, văn võ cả triều đều yên lặng không nói, nhưng có thể của bọn họ đều theo Hứa Thanh Tiêu bước vào đại điện.
Văn Hoa điện cách đại điện Triều Hội, không xa.
Không bao lâu sau, lại một lần nữa bước vào đại điện.
Tâm trạng của bá quan hoàn toàn không giống nhau.
Nếu như nói chinh phạt dị tộc, đây là nhiệt huyết cùng cốt khí, nhưng bây giờ vương triều Đột Tà tuyên chiến, sẽ giống như một gáo nước lạnh, tạt văng đi hết toàn bộ nhiệt huyết của bọn họ, khiến bọn họ trở nên điềm tĩnh lại rồi.
Mà nguyên nhân bình tĩnh lại là vì muôn dân Đại Ngụy, là vì quốc vận của Đại Ngụy, chứ không phải do sức mạnh to lớn của kẻ địch.
Rất nhanh, bá quan nhập triều.
Hứa Thanh Tiêu thân là Giám Quốc Thiếu Khanh, hắn đi tới vị trí đầu tiên, cũng xuất hiện trước mặt Trần Chính Nho.
“Chúng thần, bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Bá quan đồng loạt triều bái với nữ đế trên long ỷ.
Trên long ỷ, Nữ đế phất tay.
“Chúng ái khanh miễn lễ.”
Theo như tính cách hằng ngày của nàng, Nữ đế sẽ yên lặng không nói, đợi cho bá quan lên tiếng trước, nhưng hôm nay, Nữ đế lại mở lời trước.
“Vương triều Đột Tà tuyên chiến Đại Ngụy, chúng ai khanh thấy thế nào? Nên chiến hay nên hòa?”
Nữ đế trực tiếp nói thẳng, không hề vòng vo nhiều.
Lời này vừa nói ra, Trần Chính Nho lên tiếng đầu tiên.
“Bệ hạ.”
“Vương triều Đại Ngụy, trải qua Bắc phạt, dân chúng nghèo khổ, trận này, thần cho rằng, không chiến là tốt nhất.”
Trần Chính Nho đúng thật là ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, nhưng nếu phải lựa chọn giữa bách tính trong thiên hạ và Hứa Thanh Tiêu, ông ta vẫn sẽ chọn bách tính thiên hạ.
Không phải ông ta không tin Hứa Thanh Tiêu, mà là ông ta không dám cược, không dám đem quốc vận của Đại Ngụy ra cược.
“Chúng thần cũng cho rằng, dĩ hòa vi quý.”
“Thần đồng ý.”
“Thần cũng đồng ý.”
Chúng văn thần từng người từng người lên tiếng, lục bộ thượng thư, đều đã mở lời rồi, cũng giống với Trần Chính Nho, bọn họ không phải không ủng hộ Hứa Thanh Tiêu, mà là bọn họ không dám cược.
Lấy quốc vận giang sơn Đại Ngụy ra cược, nếu như thua, vậy thì thật sự chẳng còn gì nữa.
Đối diện với câu trả lời của lục bộ thượng thư, Hứa Thanh Tiêu lại không hề có chút tức giận nào, ngược lại hắn lại càng thêm kính phục chư vị thượng thư.
Lựa chọn của bọn họ, là đứng dưới góc độ của người dân, chứ không phải đứng dưới góc độ một cá nhân nào.
“Chư vị Quốc công có cách nhìn nào khác không?”
Biết được suy nghĩ của chúng văn thần, nữ đế lại đưa mắt về phía nhìn về phía chư vị Quốc công Đại Ngụy.
“Lão thần!”
“Đồng ý với lời của thừa tướng.”
An Quốc công thâm trầm một hồi, nhưng cuối cùng ông ta vẫn có thái độ như vậy, không chiến là tốt nhất.
Các vị Quốc công liệt hầu khác, cũng đồng loạt biểu thị thái độ ủng hộ Trần Chính Nho.
Tiếp theo, ánh mắt của nữ đế rơi trên người Hứa Thanh Tiêu.
Nàng dùng sắc mặt nhàn nhạt nhìn Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa ái khanh, văn võ cả triều đều đồng ý hòa, khanh cảm thấy thế nào?”
Nữ đế nhìn về Hứa Thanh Tiêu, hỏi như trên.
Nghe thấy câu hỏi của nữ đế.
Hứa Thanh Tiêu bái lạy nàng một bái, sau đó lại bái một bái với văn võ bá quan trong triều, mới mở miệng nói.
“Đại Ngụy có được chư vị, là phúc của Đại Ngụy.”
“Hứa mỗ kính phục chư công.”
“Nhưng Hứa mỗ có vài lời, vẫn mong bệ hạ, cùng chư công không ghét bỏ dông dài lắng nghe.”
Hứa Thanh Tiêu mở lời.
Sau đó hắn tiếp tục nói.
“Vương triều Đại Ngụy, hơn bảy trăm năm mươi năm nay, từ ngày Thái tổ kiến quốc, mưa thuận gió hòa, năm thời đại minh quân, giúp cho dân chúng Đại Ngụy an cư lập nghiệp, dân tộc lớn mạnh, quốc gia hưng thịnh, vang danh quốc gia trên các quốc gia, tám phương bái lạy, thiên hạ chí tôn.”
“Song, vì khó khăn thời Tĩnh Thành, Đại Ngụy rơi vào địa ngục nhân gian, nỗi sỉ nhục trăm năm nay, khắc cốt ghi tâm, vết thương của Đại Ngụy, vĩnh viễn không thể quên.”
“Võ đế Bắc phạt, dương cao uy quyền Đại Ngụy ta, nâng cao quân tâm, lập nên cốt khí Đại Ngụy ta.”
“Nhưng sau khi Bắc phạt, người chết đói khắp nơi, bán con đổi lương thực, mười chữ nhỏ nhoi này, nói không hết đau đớn của Đại Ngụy, không tả xiết thống khổ của Đại Ngụy ta.”
“Thần! Hứa Thanh Tiêu! Cho rằng nỗi đau của Đại Ngụy, không phải quốc khố trống không, vết thương của Đại Ngụy, không phải con dân chết đói.”
“Nỗi đau thật sự của Đại Ngụy, là thiết kỵ phá vỡ sơn hà.”
“Vết thương thật sự của Đại Ngụy, là con dân không có cốt khí.”
“Chư công.”
“Nhắm mắt lại, có nghe thấy tiếng khóc thất thanh ấy không?”
“Chư công.”
“Lúc chìm trong giấc mộng, có thấy được ánh mắt tuyệt vọng kia không?”
“Trận chiến này!”
“Thần, khẩn cầu bệ hạ, ứng chiến!”
“Tập trung toàn bộ quân dân Đại Ngụy ta, ứng chiến Đột Tà.”
“Đường đường Đại Ngụy ta, sao có thể nhịn được dị tộc vô lễ!”
“Trận này!”
“Là vì cảnh tỉnh quân tâm trong lòng quân dân ta.”
“Trận này!”
“Là vì chiêu cáo thiên hạ, Đại Ngụy ta trước nay chưa từng sợ hãi.”
“Bệ hạ!”
“Vương triều Đại Ngụy, tiếc gì một trận chiến?”
“Chiến, là vì không chiến nữa.”
“Giết, là vì không phải giết nữa.”
“Thần! Hứa Thanh Tiêu, khẩn cầu bệ hạ, tuyên chiến Đột Tà.”
Nói tới đây, Hứa Thanh Tiêu hành một bái sâu với Nữ đế, một bái này Hứa Thanh Tiêu không vì bất cứ điều gì, cũng không vì tính toán cá nhân, mà vì con dân của Đại Ngụy mới xin chiến.
Nếu như không đánh.
Đối với Đại Ngụy mà nói, chẳng khác nào một cái chết chậm chạp dần mòn.
Nếu như đánh, đối với Đại Ngụy ít nhất có thể tìm thấy một cơ hội sống sót.
Trong đại điện hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.
Những lời này của Hứa Thanh Tiêu, khiến bọn họ thật sự không biết phải nói gì.
Bọn họ trầm ngâm, bọn họ không nói.
Đến cuối cùng, Trần Chính Nho hít sâu một hơi, ông ta nhìn về phía nữ đế, cũng quỳ sâu bái một lạy.
“Xin bệ hạ, định đoạt!”
“Bất luận là đánh hay không đánh, chúng thần lĩnh chỉ!”