Đã đến bước này rồi, Trần Chính Nho cũng chẳng còn gì phải kiên trì nữa, để bệ hạ quyết định đi.
Mà sau khi Trần Chính Nho lên tiếng, giọng nói của bá quan cũng đồng loạt vang lên.
Đúng vậy.
Hứa Thanh Tiêu nói không sai.
Đau thương của Đại Ngụy, sao có thể chỉ vì quốc khố trống không được?
Đau thương của Đại Ngụy, là bởi vì Man Di xâm phạm, trận chiến này, đã khiến cho quốc vận của Đại Ngụy đánh gần hết rồi.
Ăn không no, mặc không ấm, ít nhất vẫn có cái bỏ vào bụng, ít nhất vẫn còn quần áo để mang.
Man Di xâm phạm, thiếu chút nữa đã đánh không còn quốc vận của Đại Ngụy nữa, cũng khiến Đại Ngụy đánh mất đi cốt khí của chính mình.
Từng lời vàng ngọc của Hứa Thanh Tiêu, mỗi một câu đều sắc bén như một thanh đao, đánh vào lòng chư vị bá quan.
Người người yên tĩnh.
Mà trên long ỷ, Nữ đế không trả lời, mà lấy ra từng bản từng bản tấu chương.
“Đây là tấu chương của phiên vương các vùng.”
“Những phiên vương tố cáo vạch tội khanh.”
“Nói khanh vì tư tâm mà khiến Đại Ngụy chìm trong chiến hoả.”
“Hứa ái khanh, trẫm, phải trả lời thế nào?”
Nữ đế lên tiếng, tấu chương của phiên vương các vùng, viết cực kỳ quyết liệt, bởi vì đã đến bước đường này, bọn chúng không thể không quyết liệt được, trên tấu chương chỉ thiếu điều không viết thẳng, không phạt Hứa Thanh Tiêu thì sẽ tiến kinh cần vương, phát động tấn công tạo phản tìm minh quân.
Nhưng Nữ đế căn bản không để tâm tới lời nói của phiên vương.
Chỉ là, nàng cần Hứa Thanh Tiêu trả lời, câu trả lời này không phải cho nàng, mà là cho dân chúng Đại Ngụy, cùng phiên vương khắp nơi.
Bởi vì, Hứa Thanh Tiêu trận này đã lấy quốc vận Đại Ngụy ra để cược.
Cược thắng rồi, Hứa Thanh Tiêu sẽ trở thành công thần số một Đại Ngụy.
Cược thua thì từ nay về sau, đã chẳng còn vương triều Đại Ngụy nữa.
Dưới điện.
Đối diện với số tấu chương vạch tội của phiên vương, Hứa Thanh Tiêu không có chút nào lấy làm ngạc nhiên, cũng không hề do dự một giây.
Mà là trực tiếp mở lời.
“Bệ hạ, cuộc chiến bình loạn, thần ngẫu hứng có linh cảm, nên vì chúng tướng sĩ vì Đại Ngụy mà tử chiến, làm một bài thơ, không biết bệ hạ có muốn nghe không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Trẫm, rửa tai lắng nghe.”
Nữ đế lên tiếng, chỉ một câu đã chứng minh được sự xem trọng của Nữ đế đối với Hứa Thanh Tiêu.
Mà văn võ bá quan trong triều nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong mắt ngập tràn sự tò mò.
Không biết Hứa Thanh Tiêu làm thơ gì.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người.
Hứa Thanh Tiêu xoay người lại, đưa mắt nhìn về phía giang sơn Đại Ngụy.
"Gian khổ đấu tranh cùng nhau trải, chinh chiến sa trường đã mười năm."
"Sông núi tan hoang bụi cát bay, đời người thăng trầm đầy sương gió."
"Chiến trận đáng sợ tất sợ hãi, Lăng Đinh Dương cũng tự thân cô đơn."
"Đời người tự kim cổ ai cũng về với cát bụi, chỉ có tấm lòng son làm tròn cả bài thơ."
Mỗi một từ, hắn đều chan chứa tình cảm, bài thơ này hắn chỉ sửa duy nhất một chỗ, chính là phần bốn năm ròng thành mười năm, bởi vì từ lúc Bắc phạt tới nay, vừa tròn mười năm.
Về Lăng Đinh Dương tự thân cô đơn, Hứa Thanh Tiêu không hề sửa lại, câu này có thể dùng làm ví dụ, không có gì đáng ngại cả.
Mà sau khi Hứa Thanh Tiêu đọc xong bài thơ này.
Trong chớp mắt.
Tài hoa như nước sông ùa về, tràn ngập cả hoàng cung Đại Ngụy.
Thơ thành thiên cổ, chiếu rọi trên bầu trời quốc đô Đại Ngụy.
Đời người xưa nay có ai lại không chết, chỉ để lại duy nhất tấm lòng son lưu danh thiên cổ.
Văn võ bá quan đều ngây ngốc cả ra.
Giây phút này, đến Nữ đế cũng nghệch ra luôn.
Ấy vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại có cách nghĩ thế này.
Muốn đưa tấm lòng yêu nước của mình, chiếu sáng lấp lánh trên sử sách.
Giờ khắc này, không ai dám ô nhục lòng yêu nước của Hứa Thanh Tiêu thêm lần nào nữa.
Mở miệng là thành thiên cổ.
Đại tài như thế này, lại một lần nữa khiến người người kinh ngạc.
Nhưng điều thực sự khiến mọi người phải chấn kinh, chính là câu thơ cuối cùng kia.
Đời người có ai không chết, chỉ còn tấm lòng son.
Hứa Thanh Tiêu không sợ sống chết, tất cả mọi điều hắn làm, chỉ vì bách tính, vì sự tồn vong của Đại Ngụy.
Lúc này.
Trên long ỷ, Nữ đế ngơ ngác nhìn theo bóng hình của Hứa Thanh Tiêu.
Qua một lúc sau.
Giọng nói của nàng vang lên.
"Truyền chỉ!"
“Vương triều Đại Ngụy, kiến quốc bảy trăm năm, trải qua gió bão, thái tổ vạn chiến, tạo ra khung xương của Đại Ngụy ta, năm đời nhân đế, đúc nên linh hồn Đại Ngụy ta, Bắc Di xâm phạm, hoạn nạn Tĩnh Thành, hủy hoại đi giang sơn Đại Ngụy ta, mài mòn trái tim Đại Ngụy ta.”
“Nay, vương triều Đột Tà, lại một lần nữa phá hủy trái tim Đại Ngụy ta, song, dù cho Đại Ngụy ta đã suy tàn, nhưng tự trọng vẫn còn, cũng có nghĩa là linh hồn vẫn còn sống.”
“Khí phách Đại Ngụy lẽ nào tiếc một trận đánh?”
“Giang sơn bảy trăm năm, lẽ nào lại sợ một trận chiến?”
“Kể từ hôm nay trở đi, ra lệnh kêu gọi nhập ngũ ở Đại Ngụy, không tiếc bất cứ giá nào, ứng chiến Đột Tà, Bắc phạt Man Di, trận chiến lần này Đại Ngụy tuyệt đối không nghị hòa.”
“Trận này, là trận chiến vì sự sống còn của Đại Ngụy, trên có vương tôn quý tộc vương thất, dưới có lê dân bách tính, đều tham gia chiến trận.”
“Trận này, nếu như bại, trẫm đi đầu, dùng thân tuẫn quốc, tuyệt đối không sống tạm bợ qua ngày.”
“Trận này, do Giám Quốc thiếu khanh Hứa Thanh Tiêu thống lĩnh, lục bộ Đại Ngụy, võ quan bách tướng làm phó, chiến đấu với Đột Tà.”
“Mong rằng, muôn dân trong thiên hạ, có thể hiểu được ý của trẫm.”
Đây là câu trả lời của Nữ đế.
Tràn đầy bá khí.
Tuyên chuyến của Đột Tà, Đại Ngụy đáp lại rồi.
Đường đường chính chính mà nhận lấy.
Thậm chí, thứ thật sự khiến lòng người chấn kinh chính là
Trận này.
Đại Ngụy không hòa!
Trận này.
Nếu như bại, Nữ đế Đại Ngụy làm gương, dùng thân tuẫn quốc, không sống lay lắt qua ngày.
Bá khí quá rồi chứ.
Tuyệt đại phong hoa của Nữ đế Đại Ngụy, giây phút này, hoàn toàn được bộc lộ hết ra ngoài.
Hứa Thanh Tiêu quay người lại, nhìn về phía Nữ đế.
Giây phút này đây, hắn nhìn thấy một thứ khác với người khác.
Đó là ánh sáng.
Ánh sáng của Nữ đế.
Chiếu khắp muôn nơi.
Ánh sáng của Nữ đế,
Rực rỡ đến loá mắt.
Mà bá quan, cũng vào chính lúc này, quỳ xuống bái lạy Nữ đế nói.
“Nếu trận này bại.”
“Chúng thần, tình nguyện tuẫn quốc cùng bệ hạ.”
Bọn họ lên tiếng, giọng nói kiên định như đinh đóng cột.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu nhìn thấy toàn bộ, không biết vì sao, hắn bỗng cảm thấy nghẹn ngào.
Bị cảnh này làm cho cảm động.
Một đất nước thực sự lớn mạnh, quân thần một lòng.
Đại Ngụy làm được rồi.
Hắn hít sâu một hơi.
Lạy sâu một lạy với nữ đế.
“Thần, Hứa Thanh Tiêu, lĩnh chỉ!”
“Trận này, thần, nhất định sẽ thắng.”
“Trận này, thần, dốc hết sức mình.”
“Trận này, thần bại, nguyện lấy thân tuẫn quốc.”
Hứa Thanh Tiêu đưa ra đáp án, hắn lĩnh chỉ.