Mà sau khi những lời này của Hứa Thanh Tiêu được nói ra, một khắc ấy, ánh mắt của mỗi một người ở đó đều thay đổi cả rồi.
Không còn do dự nữa.
Không còn bối rối nữa.
Mà là kiên định.
Một sự kiên định vượt mức bình thường.
Đại Ngụy uy danh lừng lẫy, tiếc chi một trận chiến?
Đụng tới Đại Ngụy ta, tất phải tiêu diệt!
Cũng chính vào khoảnh khắc này đây.
Một tấm thánh chỉ bay tới trước mặt Nữ đế.
Toàn bộ những lời vừa nói, toàn bộ đều biến thành văn tự màu vàng kim, in lên trên bề mặt thánh chỉ, không thể đổi thay.
Trong giây phút, từng chùm từng chùm sáng văn tự mày vàng kim trông như lốc xoáy, tập trung lại trước mặt Nữ đế, trông vô cùng kì diệu, đây là quốc vận của Đại Ngụy.
Mà sau đó, cùng với sự tập hợp của quốc vận, một miếng Kim Long ngọc tỷ xuất hiện.
Lúc này, Nữ đế tay cầm lấy ngọc tỷ, mạnh mẽ đóng dấu ấn lên trên thánh chỉ.
Từ nay trở đi.
Đại Ngụy ứng chiến!
Mà cũng chính vào giây phút thánh chỉ được đóng dấu.
Giọng nói của Nữ đế vang lên trên khắp Trung châu, đây là một khả năng khác của quốc vận Đại Ngụy, truyền âm thanh tới khắp mọi ngóc ngách trên Trung châu.
Đại Ngụy!
Tuyên chiến!
Không sợ bất cứ giá nào!
Từ trên xuống dưới ở khắp Đại Ngụy, sau khi thánh chỉ được tuyên bố, đã bùng nổ hoàn toàn rồi.
Dân chúng siết chặt nắm đấm lại, bọn họ kích động tới mức toàn thân run bần bật.
Bọn họ có sợ không ?
Sợ!
Nhưng không phải bọn họ sợ chiến tranh, mà là sợ người nhà của mình, người thân của mình, tất cả mọi thứ của chính họ bị kẻ địch cướp đi mất.
Có điều, bọn họ càng không mong rằng, bản thân lại phải quỳ xuống để sống.
Bọn họ càng hy vọng rằng, bản thân có thể chết đứng sừng sững.
Vào giờ phút này.
Đại Ngụy lại lần nữa đối diện với nguy cơ nguy hiểm.
Nữ đế không lựa chọn lùi bước.
Không lựa chọn nhượng bộ.
Nàng hi vọng con dân Đại Ngụy, có thể đứng mà chết, chứ không phải khom lưng quỳ gối để sống.
Muôn dân máu nóng sục sôi.
Bọn họ hoan hô, người nào cũng rưng rưng vì xúc động.
Có người sợ hãi! Nhưng người cảm thấy kích động càng nhiều hơn.
Lần này.
Đại Ngụy trong một khoảng thời gian ngắn, lựa chọn phản kháng!
Lần này.
Đại Ngụy buông bỏ tất cả, lựa chọn đối kháng!
Lần này.
Cho tất cả mọi người trong thiên hạ nhìn thử, mở to mắt lên để biết, vì sao Đại Ngụy có thể vững chắc tồn tại đến bảy trăm năm.
Bức thánh chỉ này, đã làm cảm động lòng dân.
Đặc biệt là một câu kia của nữ đế.
Trận này, nếu như bại, trẫm làm gương, dùng thân tuẫn quốc.
Thiên tử thủ quốc môn, quân vương hy sinh vì xã tắc.
Đến hoàng đế cũng đã như vậy rồi, bọn họ còn có lý do gì để từ chối nữa đây?
Lúc này, dân ý ở Đại Ngụy, đã nâng cao đến một độ cao cực kì khủng khiếp.
Cũng ngay vào lúc này, một giọng nói kinh ngạc vang lên.
“Nhìn kìa, nhìn xem trên trời có thứ gì kìa.”
“Trời ơi! Là Chân Long! Là Chân Long!”
“Đây là…đây là…Chân Long từ dân ý.”
Vô số giọng nói ngạc nhiên và khiếp sợ vang lên.
Trời bầu trời của Đại Ngụy.
Ấy vậy mà tụ thành một bóng ảnh của một con Chân Long oai hùng không gì sánh kịp.
Đây là con rồng từ dân ý của Đại Ngụy.
Đại diện cho sự hưng thịnh sắp giáng lâm.
Đại diện cho việc giờ khắc này đây, dân ý ở Đại Ngụy đã hoàn toàn hợp thành một.
Đây là dị tượng đến lần Bắc phạt cũng chưa từng xuất hiện một lần.
Mà phiên vương các nơi, vừa nhìn thấy con rồng từ dân ý này, đều há hốc mồm ngồi nghệch ra tại vị trí của mình.
Bởi vì dân ý của Đại Ngụy, đã hoàn toàn đứng về phía của Nữ đế rồi.
Bọn họ tuyệt vọng đến tột cùng rồi.
Nếu như vào thời khắc này, bọn họ phát động chiến tranh, có mưu đồ dấy lên nội loạn, vậy thì người chết chắc chính là bọn họ.
Mà phía Trần quốc.
Tất cả quốc gia dị tộc nằm trong khu vực Đại Ngụy.
Trần quốc quốc quân, Ti Long vương, tất cả quốc quân các nước, tất cả đều ngơ ngác nghe câu nói kia.
Đại Ngụy…Đại Ngụy ấy vậy mà tuyên chiến hả?
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục đồ thành, bọn họ cho rằng, đây là Hứa Thanh Tiêu ngu dốt dại dột, Hứa Thanh Tiêu là một tên điên.
Bọn họ không sợ, nói cho cùng Hứa Thanh Tiêu dù có thế nào đi nữa, phía trên vẫn còn người có thể khống chế được Hứa Thanh Tiêu.
Mà người này, chính là Nữ đế Đại Ngụy.
Nhưng bây giờ, Nữ đế Đại Ngụy thế mà cùng cũng điên với Hứa Thanh Tiêu luôn.
Chuyện này đã vượt ngoài sức tưởng tượng rồi đó.
Nữ đế cũng tuyên chiến rồi.
Vậy còn cái gì để nói nữa?
Đại Ngụy sẽ hoàn toàn tiến vào thời kì chiến tranh, thậm chí Nhất phẩm võ giả cũng sẽ ra tay, tàn sát một cách thật sự.
Tàn sát không cần đường lui, không cần biết đến hậu quả.
Một khi đã như vậy, cái Trần quốc tép riu gì, Ti Long quốc cái đếch gì, bách quốc là cái thá gì.
Dưới thiết kỵ của Đại Ngụy, tất cả đều chỉ là ngọn cỏ ven đường.
Cũng chẳng cần tới Nhất phẩm võ giả làm gì, tuỳ tiện tìm đại một Nhị phẩm võ giả, là có thể xử lý sạch sẽ đám bọn họ.
“Sao có thể thế được! Sao lại thế này được!”
“Nữ đế Đại Ngụy sao có thể tuyên chiến? Ả ta sao dám tuyên chiến? Lẽ nào ả ta không sợ Đại Ngụy mất luôn sao?”
Ti Long vương run rẩy, toàn thân hắn ta từ trên xuống dưới đều run rẩy, lần này hắn ta thực sự cảm nhận được sự sợ hãi, sự hoang mang.
Bởi vì bất luận Đại Ngụy có thể thắng được hay không, Ti Long quốc, tất bị diệt!
Trần quốc quốc quân cũng như vậy, hắn ta rã rời ngồi trên long ỷ.
Hắn ta biết rằng, bản thân mình xong rồi, chắc chắn chết chắc rồi.
Hắn ta hối hận, vô cùng hối hận, sao lại đi chọc giận Đại Ngụy làm gì, sao lại đi tố cáo tên Hứa Thanh Tiêu kia chi.
Bây giờ thì hay rồi, hay lắm luôn rồi, Trần quốc thực sự sắp xong đời rồi, hoàng đế là hắn ta cũng hết nhiệm kì rồi.
Vốn là chuyện không đến mức quá lớn như vậy, không ai ngờ tới lại trở thành chuyện to như vậy.
Sứ giả muôn quốc cũng như vậy, bọn họ đến suy nghĩ tự sát cũng đã nghĩ tới luôn rồi.
Khi Đại Ngụy tuyên chiến với Đột Tà.
Vậy thì bọn họ đều là mấy con giun con dế, giun dế thực sự.
Số mệnh của bọn họ, đã được định sẵn là bị tiêu diệt, không còn khả năng nào khác nữa rồi.
Quốc quân của các nước dị tộc, cùng hoàn toàn chìm trong im lặng, đặc biệt là một số dị quốc, bọn họ đến đánh còn chưa đánh, nhưng đã nhìn thấy kết quả luôn rồi, một kết quả không thể thay đổi được.
Giọng nói của Nữ đế, truyền đi rất xa rất xa.
Vương triều Đột Tà.
Bên trong hoàng cung.
Khi giọng nói vô cùng kiên định của Nữ đế vang lên.
Thừa tướng Đột Tà ngơ ra tại chỗ.
Sắc mặt của văn võ bá quan thay đổi ngay lập tức.
Đặc biệt là hoàng đế Đột Tà, A Mộc Chân, càng thể hiện rõ sự ngạc nhiên.
Đại Ngụy!
Thế mà ứng chiến rồi?
Hơn nữa thái độ còn kiên định như vậy.
Dùng quốc vận thánh chỉ tuyên cáo, đây tuyệt đối không phải chỉ dùng để hù dọa người khác, này là thực sự muốn khai chiến đó.