Còn về vương triều Sơ Nguyên.
Người ta hận không thể chờ cho hai nước kia khai chiến, bản thân thừa nước đục thả câu, ngươi còn muốn kéo ta xuống nước chơi với ngươi hả?
Biến dùm đi.
Thời khắc này.
Trần quốc quốc quân, Ti Long quốc cùng với rất nhiều quốc gia đã tham chiến hoặc chưa tham chiến, hoàn toàn chìm trong tuyệt vọng.
Buồn vui giữa người với người không giống nhau.
Bọn chúng rất tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ nơi tuyệt vọng nhất là Trần quốc, quân Đại Ngụy đã đồ được mười lăm thành rồi.
Bất kể cuối cùng có lựa chọn thế nào đi nữa, quân Đại Ngụy căn bản không hề dừng chân đồ thành lại.
Muôn dân Trần quốc cũng rơi vào tuyệt vọng, bọn chúng bắt đầu từ kiêu ngạo ngông cuồng, trên dưới một lòng, đến hiện tại lòng dân nguội lạnh, bắt đầu chửi mắng Trần quốc quốc quân vô năng.
Mắng chửi tướng sĩ Trần quốc yếu hèn, bởi vậy nên bọn họ mới phải chết một cách vô tội.
Tiếng mắng chửi che trời rợp đất, khiến Trần quốc quốc quân phải gánh chịu quá nhiều thứ.
“Đầu hàng! Đầu hàng!”
“Trần quốc ta đầu hàng!”
“Đừng giết nữa! Làm ơn đừng giết nữa!”
Cuối cùng, dưới áp lực từ khắp nơi, Trần quốc quốc quân vô cùng khó khăn mở miệng xin hàng.
Trần quốc hàng rồi!
Sau một ngày ngoan cố chống cự, Trần quốc cuối cùng vẫn lựa chọn đầu hàng.
Khi tiếng đầu hàng vừa vang lên.
Quân Đại Ngụy truyền tới tiếng vui mừng không gì sánh kịp.
Bắc Dương hầu nghe thấy tiếng đầu hàng, không hề vui vẻ gì, mà yêu cầu Trần quốc quốc quân mở hết tất cả cổng thành của những thành còn lại, nếu không xem như chưa hàng.
Trần quốc quốc quân muốn phái người xuống thương lượng điều kiện, nhưng lại nhận được lời từ chối thẳng thừng, bởi vì Trần quốc không còn tư cách bàn về điều kiện nữa rồi.
Biết được thái độ của đối phương, quốc quân Trần quốc biết rằng, tất cả đã không thể vãn hồi được nữa, hắn ta soạn thánh chỉ, mở toàn bộ cổng thành.
Ngay lập tức, năm trăm vạn quân, trực tiếp khống chế toàn bộ chủ thành, có điều đối phương đã đầu hàng, họ quả thật cũng không đồ sát thêm bất cứ người nào nữa.
Cùng lúc đó, chiến báo ngay lập tức được truyền tới Đại Ngụy.
“Trần quốc hàng rồi!”
“Chư quốc đã phái sứ giả tới Đại Ngụy rồi, đầu hàng xưng thần, Đại Ngụy thắng rồi.”
“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
Từng tin từng tin gần như ngay lập tức được truyền tới Đại Ngụy, bây giờ quốc dân Đại Ngụy tất nhiên là quan tâm trận chiến này nhất.
Đại Ngụy Văn báo cũng nhanh chóng cập nhật tin tức về tình hình trận chiến, Trần quốc đầu hàng, thái độ của muôn dân, tất nhiên là những điều đầu tiên được truyền tới Đại Ngụy.
Đây là tin tức làm phấn chấn tinh thần của quốc dân Đại Ngụy, tự nhiên không thể chậm trễ.
Trong Văn Hoa điện.
Khi một phong thiên chỉ truyền tới, văn võ bá quan cũng vô cùng kích động.
“Trần quốc hàng rồi! Tốt lắm! Bọn chúng cuối cùng cũng hàng rồi!”
“Không chỉ có vậy, chư quốc cũng vội vàng phái sứ giả tới, đầu hàng nghị hòa."
"Trận này, chúng ta thắng rồi.”
Sau đó vào lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa cất lên.
Là giọng nói của Triệu Uyển Nhi.
“Hứa đại nhân, khẩu dụ của bệ hạ, vương triều Đột Tà phái thừa tướng Đột Tà Da Luật Mộc cùng đại tướng quân Vưu Tháp, vội vàng tới Đại Ngụy, bằng lòng nghị hòa chuyện này.”
“Hứa đại nhân chuẩn bị cho tốt, tiếp nhận chuyện này.”
Sau khi những lời của Triệu Uyển Nhi vang lên, tất cả mọi người trong đại điện đều bị kinh ngạc nghệch hết cả ra.
Vương triều Đột Tà chủ động nghị hòa?
Mặc dù trước đây Hứa Thanh Tiêu từng nói qua, Đại Ngụy tử chiến, vương triều Đột Tà có thể không dám đánh, nhưng không ngờ rằng, vương triều Đột Tà nhanh như vậy đã sợ rồi sao?
Nếu như nói Trần quốc đầu hàng là một chuyện vui.
Vậy nếu như vương triều Đột Tà nghị hòa, thì không chỉ đơn giản là chuyện vui nữa, mà là niềm vui ngàn năm có một.
Vốn nghĩ, vương triều Đột Tà tuyên chiến, nếu như theo cách nghĩ của bọn họ, Đại Ngụy giải giáp quân đội, hoặc nếu như chủ động nghị hòa trước, vậy thì kết quả sẽ không khác lời Hứa Thanh Tiêu nói là bao.
Đến cuối cùng Đại Ngụy vẫn bị ép rút quân, sau đó vương triều Đột Tà sẽ dùng chuyện Trần quốc để lên án Đại Ngụy, kết quả cuối cùng chính là Đại Ngụy bồi thường ngân lượng, khả năng lớn các nước dị quốc cũng sẽ vin vào lý do này mà thoát ly.
Mà Đại Ngụy ngoài việc nhận được thêm chút uy vọng, thì không còn chút lợi ích nào khác cả.
Nhưng bây giờ vương triều Đột Tà chủ động tới nghị hòa, vậy thì trong chớp mắt Đại Ngụy từ bị động trở thành chủ động.
Bởi vì vương triều Đột Tà không muốn đánh.
Không muốn để vương triều Sơ Nguyên ngồi mát ăn bát vàng, do đó lẽ đương nhiên, vương triều Đột Tà không dám đưa ra các loại yêu cầu, ngược lại Đại Ngụy có thể mượn cơ hội này mà bình loạn.
Đây quả là một món lời vô cùng lớn.
"Thủ Nhân! Lão phu, phục rồi! Hoàn toàn phục rồi!"
An Quốc công cực kỳ kích động nắm lấy bàn tay của Hứa Thanh Tiêu, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ cực kỳ kích động.
"Thủ Nhân! Lão phu cũng không biết phải nói gì nữa rồi, sau khi trận chiến này qua đi, ngươi sẽ trở thành người số một Đại Ngụy, lưu danh sử sách.”
Trần Chính Nho cũng kích động đến mức không biết phải nói gì mới tốt.
Hứa Thanh Tiêu quả là không tầm thường mà.
Không phải vấn đề về mưu kế, mà là sự quyết đoán của Hứa Thanh Tiêu.
Trên thực tế nếu để bọn họ quyết định, bọn họ cũng sẽ nghĩ tới cách này, nhưng bọn họ không quyết đoán, cũng không dám cược.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu dám đánh cược, hơn nữa còn rất quả quyết.
Càng quan trọng hơn nữa là, Hứa Thanh Tiêu có một loại tự tin, một loại tự tin khiến tất cả mọi người đều phải tin vào hắn.
Cũng chính vì sự tự tin đó của Hứa Thanh Tiêu mà đã lật ngược được tình thế trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chiến thắng cả một ván cờ.
Nếu như đổi một vị chỉ huy nào đó, khiến cho Đại Ngụy nước mất nhà tan, thì người đó cũng chính là Hứa Thanh Tiêu.
Người này, trận này, đáng lưu danh thiên cổ.
Đối mặt với những lời khen ngợi của chư công, Hứa Thanh Tiêu lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn không hề vui mừng chút nào, cũng chẳng kích động mà lại thở phào một hơi, nhẹ nhõm mà thở phào lấy một hơi.
Bản thân hắn cược đúng rồi.
Ván cược quốc vận lần này, hắn thắng rồi, hơn nữa còn thắng oanh liệt như vậy.
Thắng một cách ảo diệu đến mơ hồ.
“Chư công, Hứa mỗ đi nghỉ ngơi trước đây.”
“Những chuyện còn lại, đành nhờ chư công xử lý.”
“Ngày mai nghị hòa, Hứa mỗ lại đến.”
Bách quốc đầu hàng, vương triều Đột Tà nghị hòa, đã hoàn toàn giành được thắng lợi rồi, chỉ cần không tìm đường chết, vậy thì chuyện này, đến đây có thể kết thúc được rồi.
Trải qua việc chịu đựng áp lực tính thần trong nửa tháng trời, cũng khiến Hứa Thanh Tiêu mệt mỏi lắm rồi.
Một lời khó nói hết, khiến Hứa Thanh Tiêu trông rất mệt nhọc.
Mọi người nhìn Hứa Thanh Tiêu, bọn họ biết rằng khoảng thời gian này Hứa Thanh Tiêu đã bỏ ra rất rất nhiều.
Giang sơn xã tắc, gần như đè nặng lên đôi vai của một mình Hứa Thanh Tiêu.