Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 814 - Chương 814: Nghị Hòa, Địa Điểm Đầu Hàng? Bảo Bọn Chúng Ra Quán Trọ Đợi Đi! Cho Mặt Mũi Rồi Đó? (2)

Chương 814: Nghị Hòa, Địa Điểm Đầu Hàng? Bảo Bọn Chúng Ra Quán Trọ Đợi Đi! Cho Mặt Mũi Rồi Đó? (2)

Mặc dù trận chiến này, bọn họ có cùng tham gia cùng, nhưng tất cả các quyết định, tất cả áp lực, cùng với tiếng xấu về sau, toàn bộ đều do một mình Hứa Thanh Tiêu là người gánh vác.

Bây giờ, chiến tranh kết thúc rồi.

Lẽ đương nhiên, Hứa Thanh Tiêu cần về nghỉ ngơi.

Nhìn theo bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu.

Giờ khắc này, mọi người đều bái một bái theo hướng Hứa Thanh Tiêu.

“Chúng thần, cung tiễn Hứa đại nhân.”

Chư công cất lời.

Trận chiến này, cái giá mà Hứa Thanh Tiêu bỏ ra, quá nhiều quá nhiều.

Bọn họ chỉ là người chứng kiến mà thôi.

Một bái này, bọn họ cam tâm tình nguyện.

Bước chân của Hứa Thanh Tiêu cũng chầm chậm lại, xoay người bái một bái về phía chư công, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Hôm nay.

Trời quang mây trắng.

Ánh nắng ấm áp, chiếu rọi lên người Hứa Thanh Tiêu.

Hắn đi ra từ hoàng cung, một đường đi thẳng về học đường Thủ Nhân, trên đường về, khi bách tính nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, ai nấy đều bái một bái với Hứa Thanh Tiêu.

Thậm chí còn cao giọng gọi Hứa đại nhân.

Đối diện với âm thanh của bách tính, Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn giữ vững nụ cười ôn hoà.

Mà cùng lúc đó.

Đợi đến khi Hứa Thanh Tiêu về tới học đường Thủ Nhân, đám học trò cũng ràm rạp vái Hứa Thanh Tiêu một bái.

“Nghỉ ngơi thôi, đánh trận xong rồi.”

Hứa Thanh Tiêu kêu một tiếng, cũng cho mọi người đi nghỉ ngơi.

Khoảng thời gian này, Đại Ngụy quả thật quá mệt rồi.

Bất luận là hắn hay mọi người, ai nấy đều rất mệt, dù sao cũng đều tham gia vào trận chiến này cả mà.

Nói xong lời này, Hứa Thanh Tiêu quay về phòng.

Tắm sơ qua một lượt, Hứa Thanh Tiêu nằm trên giường gỗ.

Hắn thực sự hơi mệt.

Cần được nghỉ ngơi cho thật tốt.

Bởi vì hắn biết rằng, tiếp theo còn có một trận chiến khốc liệt hơn phải đánh.

Chiến tranh đã kết thúc rồi.

Nghị hòa chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Bao gồm cả rất nhiều việc sau nghị hòa nữa.

Văn nhân trong thiên hạ liệu có buông tha cho hắn không?

Văn cung Đại Ngụy sẽ có hành động gì tiếp theo?

Phiên vương Đại Ngụy tiếp theo sẽ làm cái gì?

Vương triều Đại Ngụy chỉ mới làm xong một chuyện mà thôi.

Phía sau đó còn rất nhiều rất nhiều việc cần xử lí.

Muốn sống nửa đời sau nhàn tản, vẫn còn cần phải nỗ lực thêm.

Mang theo mệt mỏi, Hứa Thanh Tiêu chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Mà trong Đại Ngụy, xảy ra rất nhiều chuyện.

Phiên vương các nơi đi sứ thương thảo.

Sứ giả của vương triều Đột Tà, cũng đã tới Đại Ngụy rồi, bọn chúng sử dụng thuyền rồng Đột Tà, dùng vận tốc nhanh nhất đuổi tới nơi, không mong muốn chuyện này càng ngày càng biến chuyển xấu đi.

Quốc quân các nước dị quốc cũng ồn ào cứ sứ giả tới, tới sớm xin hàng.

Binh bộ, Hộ bộ Đại Ngụy tính toán thương vong cùng chiến lợi phẩm của trận này.

Chín vị Quốc công cũng ngay lập tức, hạ quân lệnh xuống, chia nhau khống chế chư quốc, bất luận kết quả nghị hòa thế nào, cứ phái binh vào đó trước đã rồi tính.

Dị quốc trước mắt, đã không còn tư cách gì đàm phán với Đại Ngụy nữa, bày ra trước mặt chúng chỉ có hai lựa chọn, một là chết, hai là để cho người ta đóng quân.

Quốc quân Trần quốc bị vương gia khác họ Trần quốc chém đầu, nguyên nhân phía sau người trong thiên hạ đều biết rõ, lần này đầu hàng, Trần quốc Quốc quân chắc chắn phải chết.

So với việc phải chịu đựng muôn kiểu sỉ nhục mà chết, không bằng để một vị vương khác họ ra tay, đây cũng xem như một lời gửi gắm.

Không thể không nói, Quốc quân Trần quốc vẫn xem như có khí khái.

Nhưng các nước phụ thuộc còn lại thì khác, nên sợ vẫn phải sợ, phái sứ giả tới, hy vọng tìm ra một con đường sống.

Đến cuối cùng Lễ bộ ban bố thánh chỉ, yêu cầu tất cả các nước dị tộc phái sứ giả tới Đại Ngụy, nhanh chóng có mặt, không được chậm trễ.

Bất luận là tham chiến hay không tham chiến, bất kể là lên án Hứa Thanh Tiêu rồi hay chưa từng lên án Hứa Thanh Tiêu.

Tất cả các nước dị tộc đều phải phái sứ giả tới, đây là mệnh lệnh của Đại Ngụy.

Trong giây lát, tất cả nước dị tộc của Đại Ngụy đều ý thức được một điều, lần này Đại Ngụy thực sự muốn khai đao rồi.

Có một số nước dị tộc chưa tham chiến, cũng không lên án Hứa Thanh Tiêu, muốn ngồi xem, không có nghĩa là bọn chúng trung thành với Đại Ngụy.

Bây giờ Đại Ngụy thắng rồi, chúng lại một chỉ lo thân mình làm rùa rụt đầu là điều không thể.

Nói tới nói lui vẫn phải tính tới tên nào là tên cầm đầu, tên nào là tên tính kế.

Có điều mặc dù dân ý Đại Ngụy như rồng, thế nhưng đối với người đọc sách trong thiên hạ mà nói, bọn họ hoàn toàn không để tâm.

Việc Hứa Thanh Tiêu đồ thành, phạm vào thiên lý, phạm vào nhân đạo, cũng phạm tới Nho đạo, phạm phải đạo Thánh Nhân, điểm này người đọc sách không thể buông tha.

Chỉ là bây giờ Đại Ngụy đang trong giai đoạn xử lý hậu chiến, bọn họ mặc dù có chút phẫn nộ, nhưng không thể tạo thành ảnh hưởng lớn gì cả, điều duy nhất có thể nói, đây chính là tai họa ngầm.

Mà sau khi tin tức vương triều Đột Tà có mặt nghị hòa được truyền ra, từ trên xuống dưới Đại Ngụy càng thêm ồn ào, bách tính hoàn toàn bùng nổ.

Đột Tà nghị hòa, có nghĩa là Đột Tà sợ rồi, chuyện này dân chúng sao có thể không hưng phấn cho được chứ?

Nói cho cùng nếu thực sự phải đánh, Đại Ngụy dám đánh, nhưng cũng không muốn đánh, nếu như dưới tiền đề không cần phải đánh, vẫn có thể nhận được một món hời, đổi lại thành bất cứ ai, người đó liệu có vui không?

Danh vọng của Hứa Thanh Tiêu, cùng với việc nghị hòa với Đột Tà, cùng chính thức khắc sâu vào trong lòng mỗi người dân Đại Ngụy.

Tất cả mọi người đều biết, là Hứa Thanh Tiêu dùng sức của một mình hắn, thuyết phục được bá quan Đại Ngụy, thậm chí thuyết phục được cả Nữ đế Đại Ngụy.

Một câu kia đời người xưa nay ai không sợ chết, chỉ để lại một tấm lòng son, càng khiến cho vô số dân chúng thêm ưa thích.

Hứa Thanh Tiêu yêu dân như con, tận trung báo quốc, một tráng sĩ như vậy, muôn dân sao có thể không biết?

Trong kinh đô, Hoài Ninh vương phủ.

Bóng dáng của người đeo mặt nạ lại một lần nữa xuất hiện, đứng trước mặt Hoài Ninh vương.

“Trận chiến này của Hứa Thanh Tiêu, có thể được phong hầu, hắn đã đạt được dân ý Đại Ngụy, nếu như còn tiếp tục để hắn tiến lên thế này, sẽ vô cùng bất lợi với chúng ta.”

Giọng nói của Hoài Ninh thân vương vang lên, ông ta nhìn người đeo mặt nạ, nói.

Sau đó người đeo mặt nạ lắc đầu, nhìn Hoài Ninh vương đáp.

“Trận này, quả thật Hứa Thanh Tiêu có thể phong hầu, bách tính Đại Ngụy cũng đúng là tin phục hắn ta, nhưng kế hoạch của chúng ta, không phải chỉ một Hứa Thanh Tiêu có thể làm xoay chuyển được.”

“Dân ý Đại Ngụy có cao hơn nữa, thì có ích gì? Tranh giành quốc vận, mới là đại kế thực sự của chúng ta.”

“Trận chiến này, hắn ta giúp đỡ Đại Ngụy, cũng giúp luôn cả chúng ta, qua vài ngày nữa, thời cơ đã chín muồi rồi.”

“Vương gia, chuẩn bị cho tốt đi.”

Người đeo mặt nạ lên tiếng, trong lời nói hoàn toàn không đặt Hứa Thanh Tiêu vào trong mắt, hơn nữa còn nhắc tới hai chữ quốc vận.

Bình Luận (0)
Comment