Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 815 - Chương 815: Nghị Hòa, Địa Điểm Đầu Hàng? Bảo Bọn Chúng Ra Quán Trọ Đợi Đi! Cho Mặt Mũi Rồi Đó? (3)

Chương 815: Nghị Hòa, Địa Điểm Đầu Hàng? Bảo Bọn Chúng Ra Quán Trọ Đợi Đi! Cho Mặt Mũi Rồi Đó? (3)

Hoài Ninh thân vương lại nghe thấy những lời này, không nhịn được mà nhăn mày.

“Thời cơ chín muồi? Nay Đại Ngụy bình định nội loạn, vương triều Đột Tà còn chủ động nghị hòa, dân chúng Đại Ngụy dân ý một lòng, thời cơ chín muồi ở đâu ra?”

“Xin đại nhân chỉ rõ.”

Hoài Ninh thân vương nhăn mày, bây giờ trên dưới Đại Ngụy đều đoàn kết như một, Hứa Thanh Tiêu một trận chiến phong thần, Đại Ngụy quả thật đã có thể nhìn thấy phồn hoa, có khả năng rất cao có thể lại trở về trạng thái hưng thịnh, lấy đâu ra thời cơ chín muồi vậy?

“Chuyện này ảnh hưởng tới mục tiêu chính của chúng ta, không phải không bằng lòng nói cho vương gia nghe, mà là đối với vương gia, thời cơ vẫn chưa chín muồi.”

“Vương gia chỉ cần nhớ kỹ, trộm được quốc vận của Đại Ngụy, mới là mục đích căn bản của chúng ta, Đại Ngụy mạnh lên không phải là một chuyện gì xấu, ngược lại giúp chúng ta tăng thêm quốc vận.”

“Mưu đồ của chúng ta, không phải chỉ có một Đại Ngụy nho nhỏ, xin vương gia có thể hiểu rõ.”

“Tên Hứa Thanh Tiêu này, cho dù hắn có mạnh, lòng hướng về thiên hạ, hắn chẳng qua cũng chỉ là một Đại tài Nho đạo mà thôi, cho dù hắn có đưa Đại Ngụy tới với con đường hưng thịnh phồn hoa, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho Đại Ngụy thêm năm mươi năm nữa mà thôi.”

“Nhìn chung từ xưa tới nay, có bao nhiêu vương triều tưởng bất diệt đều dần thành lịch sử trên trang sách, lại có bao nhiêu đế vương tay ôm trọn giang sơn, hóa thành xương trắng cát vàng.”

“Nghĩ kỹ lại đi vương gia, to gan hỏi một câu, Hứa Thanh Tiêu có thể so với thái tổ Đại Ngụy không?”

Người đeo mặt nạ mở miệng hỏi, nhìn về phía Hoài Ninh thân vương.

Mà đối diện với những lời này, Hoài Ninh vương rơi vào trầm tư rồi.

Đúng vậy, một vương triều có mạnh hơn nữa, có thể cường thịnh được tới ngàn năm sao? Câu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế trên đầu môi, nói cho cùng cũng chỉ là tự lừa mình dối người thôi.

Mặc cho quốc gia của ngươi mãi bất diệt, mặc cho ngươi khí thế ngất trời, mặc cho ngươi là người phong hoa tuyệt đại.

Đến cuối cùng, vẫn phải trở thành một nắm đất vàng, một nắm cát bay mà thôi.

"So với thái tổ, Hứa Thanh Tiêu là cái thá gì cơ chứ?"

Giọng điệu Hoài Ninh thân vương khinh thường nói.

Không phải hắn ta coi thường Hứa Thanh Tiêu, cũng không phải ông ta cuồng vọng, mà là thái tổ trong mắt hoàng thất, là vị thần thật sự.

Một người một đao, sinh ra trong thời loạn lạc, lập lên vương triều Đại Ngụy, bất kể là thủ đoạn hay mưu trí, ngàn năm qua có mấy người có thể vượt qua được thái tổ?

Lúc vương triều Đại Ngụy được xây dựng, có biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, bất cứ một người nào đem tới thời nay để so sánh, đều là vì sao sáng tỏa sáng khắp một vùng trời.

Mà những vì sao kia, đứng bên cạnh thái tổ Đại Ngụy, lại trở nên vô cùng mờ nhạt.

Thế nên lấy thái tổ Đại Ngụy so sánh với Hứa Thanh Tiêu, việc này chính là hạ nhục thái tổ Đại Ngụy.

Những lời kia vừa nói ra, người đeo mặt nạ bèn không lên tiếng nữa.

"Mạnh mẽ như thái tổ, cũng chẳng qua là một ánh sáng chớp hiện giữa bầu trời ngàn năm, Hứa Thanh Tiêu hắn thì tính là gì chứ?"

"Vương gia, đại kế của chúng ta, vượt qua tất cả, không thể chỉ nhìn chằm chằm vào một Đại Ngụy nhỏ nhoi được, cho dù Đại Ngụy có thể thống nhất Trung châu, vậy thì đã sao?"

Giọng nói của người đeo mặt nạ, tràn đầy mê hoặc và hấp dẫn, khiến Hoài Ninh thân vương chìm trong trầm lặng.

Sau một hồi lâu, hắn ta gật đầu nói.

"Được, nếu đã như vậy, bản vương sẽ cứ theo kế hoạch cũ mà làm, đa tạ đại nhân nhắc nhở."

Hoài Ninh thân vương mở lời.

Mà người đeo mặt nạ gật đầu, tiếp tục nói.

"Vương gia, khoảng thời gian này ngài không cần thiết phải ra mặt làm gì, đợi đến khi thời cơ chín muồi, tự nhiên ta sẽ xuất hiện như lần này, tới lúc đó sẽ thông báo cho vương gia."

"Khoảng thời gian này, nếu như vương gia có bất cứ chuyện gì, đốt nhang là được."

Người kia lên tiếng, lúc nói đến những lời này, cái bóng của hắn ta cũng dần dần tan biến.

Mà sau khi người đeo mặt nạ kia biến mất, trong ánh mắt của Hoài Ninh thân vương lại tràn đầy tò mò.

Hắn ta rất tò mò, rốt cuộc đối phương dùng cách gì, mới có thể phá vỡ cục diện đây.

Đúng vậy, kế hoạch của hắn ta, không phải cướp được hoàng quyền Đại Ngụy, mà là trộm đi quốc vận Đại Ngụy.

Quốc vận Đại Ngụy.

Nếu như chỉ là giành được hoàng quyền, hắn ta có bao nhiêu cách để cướp đi rồi, hơn nữa cũng sẽ không giao ra binh phì Kỳ Lân quân.

Trộm đi quốc vận, mới là đại kế thật sự của hắn ta.

Mà trước mắt, dân ý Đại Ngụy như rồng, lại có thêm một tên vạn cổ đại tài như Hứa Thanh Tiêu, rốt cuộc làm thế nào mới phá vỡ được cục diện chứ.

Hắn ta không hiểu được, cũng không biết phải giải thích làm sao.

Chỉ là về tên đeo mặt nạ, hắn ta cũng không biết quá nhiều, điều duy nhất hắn ta biết rõ, chính là thế lực đứng sau tên này rất kinh khủng.

Còn về việc kinh khủng đến mức nào, hắn ta không rõ, bởi vì vẫn chưa tới bước nhúng tay vào nhau.

Nhưng bất kể thế nào, điều kiện đối phương đưa ra, là điều mà hắn ta không thể từ bỏ được.

Đương nhiên cái giá phải trả, cũng cực kì lớn.

Nhưng những điều này đều không là gì cả, chỉ cần lời hứa hẹn của bọn chúng không phải là giả, vậy thì so với hoàng vị của Đại Ngụy đáng quý hơn nhiều lắm.

Hai thứ không thể so sánh với nhau được.

Mà cùng lúc đó.

Thiên lao Đại Ngụy.

Nhìn về khung cửa sắt, con dân ý chi long đó, khiến ánh mắt của Trương Nho vô cùng lạnh lẽo.

Nhìn lại Bồng Nho, từ lúc vào trong lao ngục, không nói thêm bất cứ từ nào nữa, cũng không có cảm xúc gì cả, trông giống như thực sự cam tâm ngồi tù vậy.

“Bồng Nho!”

“Hứa Thanh Tiêu, quả thật là một tên tiểu nhân vô cùng ti tiện vô sỉ, hắn ta mượn bách tính dân ý, dối lừa thiên hạ, hãm hại Văn cung ta, gài bẫy văn cung ta, thành nơi bất nhân bất nghĩa.”

“Nói chung từ ngày Hứa Thanh Tiêu thành danh, công kích nghiêm nho, ô nhục thánh ý, hại tượng thánh nhân phải nứt vỡ, mà sau đó không ngừng xúc phạm Văn cung Đại Ngụy ta, đối đầu với Chu thánh nhất mạch ta.”

“Phỉ báng Nghiêm nho, khiến người ta chết tâm, không coi Bồng Nho ra gì, trong mắt không có tôn trưởng, hôm nay còn giam Bồng Nho và ta vào trong lao ngục, người này sao có thể trở thành Đại Nho được chứ? Người này lại dựa vào cái gì có thể đi tới bước này chứ.”

“Tất cả mọi người đều bị hắn lừa rồi, đáng tiếc! Hận rằng ta vô năng, nếu không nhất định đã khiến tên Hứa Thanh Tiêu này thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn.”

Giọng nói trầm thấp của Trương Ninh, nhưng cũng tràn ngập tia lạnh lùng, một tia lạnh lẽo cực kì đáng sợ, hắn ta hận Hứa Thanh Tiêu chết đi được.

Bình Luận (0)
Comment