Những lời này nói ra, hắn ta cũng là oán hận, đồng thời hy vọng Bồng Nho có thể nghĩ ra cách gì đó, giải quyết chuyện này, nếu không thì hắn ta cũng quá uất ức rồi, hắn ta thực sự không làm cách nào giải tỏa được.
Hứa Thanh Tiêu bắt hắn ta vào ngục, khiến sĩ diện của hắn hoàn toàn không còn nữa, mặc dù chưa chết, nhưng còn đau đớn hơn chết nhiều.
Đường đường là đại nho, bị đeo còng nhốt vào thiên lao, chuyện này sao có thể khiến người ta không cảm thấy bị sỉ nhục được?
Cùng lúc đó.
Bồng Nho vẫn không nói lời nào, khiến Trương Ninh càng thêm khó chịu.
Nhưng những uất ức này, khiến hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, hoàn toàn khó có thể ngủ yên, cuối cùng Trương Ninh nhìn về phía Bồng Nho, còn mang theo vẻ nức nở mà nói.
“Bồng Nho!”
“Nếu như ngài còn không ra tay nữa, Chu Thánh nhất mạch chúng ta sẽ triệt để bị Hứa Thanh Tiêu đàn áp đó.”
“Hứa Thanh Tiêu hắn giết người, thậm chí còn đồ thành, chúng ta là người đọc sách, tuyệt đối không thể nhịn chuyện này.”
Trương Ninh quỳ xuống đất, dập đầu về hướng Bồng Nho, bị giam giữ mấy chục ngày, khiến hắn ta vô cùng khó chịu, hắn ta không thể chịu được loại sỉ nhục thế này.
Vốn, Trương Ninh cho rằng, Đại Ngụy trận này chắc chắn sẽ bại, một khi chiến bại, bọn họ có thể ra ngoài, đến lúc đó sử dụng sức mạnh của người đọc sách, hoàn toàn có thể khiến Hứa Thanh Tiêu trả một cái giá vô cùng đắt.
Nhưng bây giờ, cùng với các loại chiến báo vang lên, có người cố ý khiến cho bọn họ nghe thấy, chính là muốn khiến bọn họ thấy chán chường thêm.
Trương Ninh biết, Hứa Thanh Tiêu đã thắng rồi.
Bọn họ ngồi tù, cũng chính là đơn thuần chân chính tạo nghiệt luôn, không thấy bất cứ hy vọng nào khác nữa.
Thế nên Trương Ninh giận không chịu nổi, hắn ta thực sự không chịu nổi.
Vương triều Đột Tà tuyên chiến, hắn ta kích động rất lâu, đến mức độ này rồi, Đại Nguỵ nhất định phải chọn đường lui thôi.
Nhưng không ai ngờ tới rằng, Đại Ngụy thế mà lại tuyên chiến.
Tuyên chiến hắn ta cũng không sợ, nói cho cùng Đại Ngụy tuyên chiến, cũng chẳng qua là cứng mồm cứng miệng mà thôi, thế nhưng không ngờ tới, vương triều Đột Tà lại phái người tới nghị hòa.
Đây là việc hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta rồi.
Mà uy vọng của Hứa Thanh Tiêu, cũng triệt để đạt tới một mức độ cao chưa từng thấy, điều này khiến hắn ta vô cùng khó chịu.
Hiện tại hắn ta hận không thể ăn tươi nuốt sống Hứa Thanh Tiêu.
“Kết cục này, đã đi vào ngõ cụt rồi, chúng ta thua rồi.”
Bồng Nho lên tiếng, ông ta cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời, nhưng câu trả lời này khiến Trương ninh rơi vào tuyệt vọng.
Đi vào ngõ cụt? Văn cung thua rồi?
Không! Hắn ta không chấp nhận!
“Bồng Nho, nhất định có cách, nhất định có cách nào đó, đường đường Văn cung ta, sao có thể không đối phó được một tên Hứa Thanh Tiêu chứ?”
“Bồng Nho, ngài nhất định có thể nghĩ ra cách.”
Trương Ninh đã tức giận đến khí huyết công tâm, hắn ta nhìn về phía Bồng Nho, khẩn cầu Bồng Nho nghĩ cách, một vị thiên địa Đại Nho sao có thể không nghĩ ra cách được.
Bồng Nho không để ý tới Trương Ninh nữa, mà đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông ta trầm ngâm không nói.
Trương Ninh càng thêm tuyệt vọng, hắn ta ngồi ở đó, trong mắt tràn ngập sự tủi hổ cùng tuyệt vọng.
Đại khái qua khoảng một canh giờ.
Cuối cùng, giọng nói của Bồng Nho lại vang lên.
“Thực ra, cũng không phải là không có cách, chỉ là lão phu không muốn phải đi tới bước đó, mà ngươi cũng chưa chắc đồng ý.”
Bồng Nho lên tiếng, ngữ điệu bình tĩnh.
Lời này vừa cất lên, ánh mắt vô hồn của Trường Ninh, trong khoảnh khắc loé lên một tia sáng, hắn ta nhìn về phía Bồng Nho, trong mắt tràn đầy tò mò cùng kích động.
“Vẫn mong Bồng Nho ngài nói thẳng.”
Trương Ninh hỏi.
“Bỏ đi, bỏ đi, không nói nữa, không nói nữa.”
“Cách này mặc dù có thể khiến Hứa Thanh Tiêu thân bại danh liệt, thậm chí chết không chỗ chôn, nhưng phải hy sinh quá lớn, lão phu không nói.”
“Bỏ đi thôi, chúng ta đã duy trì kế thừa ánh lửa huy hoàng của văn cung Đại Ngụy năm trăm năm nay, cho dù bây giờ không còn nữa, cũng chỉ là thuận theo lẽ tự nhiên thôi.”
Bồng Nho phủ quyết yêu cầu của Trương Ninh.
Thủ đoạn thả con săn sắt bắt con ba ba cực kì chuẩn xác.
Khiến nội tâm Trương Ninh như bị ngàn vạn con kiến cắn, cơ bản không thể bình tĩnh lại được.
“Bồng Nho, ngài cứ nói đi.”
“Mỗ, nhất định sẽ đồng ý, chỉ cần có thể khiến Hứa Thanh Tiêu nhận lại quả đắng của hắn, mỗ không tiếc bất cứ giá nào.”
Trương Ninh lên tiếng, nhìn về phía Bồng Nho, nói như vậy.
Mà Bồng Nho lại thở dài thườn thượt một hơi, quay sang Trương Ninh, ánh mắt vô cùng bình tĩnh nói.
“Ngươi!”
“Thực sự tình nguyện…trả bất cứ giá nào?”
Giọng nói vang lên, Trương Ninh hơi nghệch ra, nhưng hắn ta rất nhanh dập đầu với Bồng Nho, giọng nói vô cùng kiên định.
“Mỗ, tình nguyện!”
Hắn ta tình nguyện.
Lúc này.
Văn cung Đại Ngụy.
Phía trên long ỷ.
Lễ bộ thượng thư đang đứng trước mặt Nữ đế.
“Trẫm, muốn sách phong Hứa ái khanh làm công tước Đại Ngụy, không biết ý của Vương ái khanh thế nào?”
Nữ đế mở lời, chiến tranh đã kết thúc, về cơ bản đã nhận được một câu trả lời viên mãn, trước mắt chỉ còn đợi Hứa Thanh Tiêu nghỉ ngơi một ngày, cùng chư quốc đàm phán xong, có thể coi như chính thức kết thúc rồi.
Nhưng sau khi kết thúc, có một số chuyện vẫn cần phải làm.
Tỉ như nói, luận công ban thưởng.
Hứa Thanh Tiêu là công đầu, nàng muốn phong tước, hơn nữa không phải hầu tước, là công tước.
Lời này vừa mới ra, Vương Tân Chí đờ ra, sau đó cười khổ bất đắc dĩ.
“Bệ hạ, công của Thủ Nhân, là công lớn nhất, không nói tới cổ nhân đời trước, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian năm Võ Xương, chỉ sợ không ai có thể qua được công lao của hắn.”
“Nhưng phong công tước vẫn có hơi khoa trương quá, không phải Thủ Nhân không xứng, mà do tuổi tác của hắn còn quá trẻ, Đại Nguỵ từ xưa tới nay, công tước trẻ nhất cũng đã sáu mươi mấy tuổi rồi.”
“Thủ Nhân phong hầu tước đã đủ rồi, đợi đến khi Hứa đại nhân bốn mươi lăm tuổi, tiếp tục nâng lên công hầu, hoàn toàn không phải là vấn đề.”
“Thêm nữa, nếu như Thủ Nhân phong hầu tước, cũng là hầu gia trẻ tuổi nhất Đại Ngụy đó.”
Vương Tân Chí mở miệng, hắn ta hiểu tâm tình của nữ đế, trên thực tế Hứa Thanh Tiêu phong công hầu hoàn toàn không phải chuyện gì, chiến tích thế này, có phong vương cũng chẳng sao cả.
Bình loạn dị tộc quốc, là giấc mơ lớn nhất của quân vương thủ quốc, còn lại chính là mở rộng bờ cõi, Hứa Thanh Tiêu giải quyết xong vấn đề lớn nhất trong nội bộ, sau khi trận chiến này, ít nhất trong vòng một trăm năm, các nước dị tộc cũng không dám kiêu ngạo, sau này sẽ thực sự ngoan ngoãn triều cống, bảo bọn chúng làm gì, bọn chúng bắt buộc phải làm đó.
Cho nên phong vương cũng chẳng sao cả.
Nhưng về mặt tuổi tác, Hứa Thanh Tiêu mới chưa qua hai mươi, đây là triều cương, không thể loạn.
Không phải vì mọi người không đồng ý, ngược lại chính là vì mọi người đều sẽ đồng ý, mới phá vỡ quy tắc này.