“Ha ha ha ha, Thủ Nhân, sao ngươi không nói tiếp đi.”
An Quốc công là người đầu tiên lên tiếng, ông ta cười ha ha, hỏi Hứa Thanh Tiêu.
Các vị thượng thư cùng quốc công khác cũng không nhịn được mà cười theo.
“Không nói nữa, không nói nữa.”
“Chư công, sao hôm nay lại tới học đường Thủ Nhân vậy?”
Hứa Thanh Tiêu cười cười, khoác lác với học sinh của mình thì không sao, nhưng cùng với mấy nhân vật lớn chém gió lại chẳng có gì vui nữa rồi.
Bản thân còn phải duy trì hình tượng nhã nhặn nữa.
“Thủ Nhân, sứ giả dị tộc quốc đều đã tới quốc đô cả rồi, bao gồm sứ giả Đột Tà tới nghị hòa, ý của bệ hạ là bảo ngươi đích thân tới đó.”
Vương Tân Chí lên tiếng, hắn ta là lễ bộ thượng thư, những chuyện liên quan đến ngoại giao, tất nhiên do hắn ta phụ trách.
“Được.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, chuyện nghị hòa, đúng thật cần phải xử lí.
Xử lý xong chuyện này, mới coi như chính thức kết thúc.
“Vậy được, Thủ Nhân, lão phu báo bọn họ tới đại điện.”
Vương Tân Chí gật đầu, nói như vậy.
Nhưng lời này vừa nói ra, Hứa Thanh Tiêu lại nhăn mày.
“Tới đại điện để làm gì?”
“Bọn chúng cũng xứng tới đại điện sao?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, một câu nói khiến mọi người nghệch cả ra.
Hay lắm, đại điện cũng không xứng ư?
Nghĩ kĩ lại, đúng là không xứng thiệt.
Vương Tân Chí quay đầu lại, đưa mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
“Vậy…đi đâu bàn chuyện bây giờ?”
“Phiến điện?”
Vương Tân Chí hỏi.
“Sứ giả dị tộc, tuỳ tiện tìm đại một quán trọ nào đấy, giá không cần quá cao, tới quán trọ bàn đi.”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh trả lời.
Lời này vừa nói xong, mấy vị thượng thư và quốc công, bao gồm cả học sinh của học đường Thủ Nhân đều le lưỡi.
Hay lắm.
Tìm đại một khách điếm nào đấy chiêu đãi sứ thần nước dị tộc? Đây không phải là coi thường người ta chứ?
Dù sao Đại Ngụy là quốc gia trọng lễ nghĩa, chuyện này cũng… hơi quá đáng rồi.
Nhìn vào ánh mắt có chút kinh ngạc của mọi người, Hứa Thanh Tiêu chầm chậm đáp.
“Nước dị tộc đầu hàng, là dùng máu tươi của tướng sĩ Đại Ngụy đổi lấy.”
“Nếu như đối xử với bọn chúng tốt quá, tướng sĩ dưới cửu tuyền, có thể phục được không?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, một câu khiến mọi người rơi vào trầm tư.
Chuyện này thực sự không phải hắn cố ý làm màu.
Nước dị tộc bây giờ đang tới đầu hàng mà.
Đại Ngụy còn phải cho bọn chúng mặt mũi sao?
Bây giờ đối mặt với dị tộc, chính là phải sỉ nhục bọn chúng, muốn sỉ vả thế nào thì sỉ vả thế đó.
Nếu không, máu tươi của những tướng sĩ kia, làm thế nào để bù đắp đây?
Người ta đầu hàng, ngươi còn phải khách khí với người ta? Nhân nghĩa đạo đức, có lễ có nghĩa, chuyện này đích thực không có gì sai, mà lễ nghĩa của Đại Ngụy, dùng để đối đãi với bằng hữu, chứ không phải đối đãi với kẻ địch.
Còn về những nước dị tộc khác, Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng có thái độ nào tốt cả.
Các ngươi không tham chiến, không phải không dám đụng tới Đại Ngụy, cũng không phải ủng hộ Đại Ngụy, nói toẹt ra chẳng phải ngồi xem đó sao?
Tất nhiên cũng có một số quốc gia trung thành với Đại Ngụy, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên hiểu rõ, sẽ cho bọn họ một số lợi ích nhất định.
Chỉ là thái độ của Đại Ngụy, nhất định phải thể hiện cho đúng.
Một đám tôm tép, sỉ nhục các ngươi đã làm sao?
Đúng vậy, sau khi Hứa Thanh Tiêu nói ra những lời này, mọi người có chút trầm tư, nhưng rất nhanh đều cùng gật đầu.
“Được, bây giờ lão phu đi sắp xếp.”
Vương Tân Chí gật đầu, hắn ta nghĩ kĩ rồi.
Mà đám người An Quốc công liên tục gật đầu, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
“Thủ Nhân, lão phu càng ngày càng thích tính cách này của ngươi, được, sau cuộc nghị hòa này, tới phủ của lão phu, không uống trọn ba ngày ba đêm, đừng hòng trốn.”
An Quốc công cười nói.
Những vị Quốc công khác cũng ha ha cười lớn theo, cảm tình với Hứa Thanh Tiêu cũng tăng lên gấp bội.
Đây mới là cốt khí của Đại Ngụy nè.
Sứ giả thì đã sao?
Bảo ngươi tới khách điếm ngươi phải đi thôi? Không đi? Không đi thì giết.
Thực sự xem Đại Ngụy là tượng bồ tát đất đấy à?
“Vậy sứ giả vương triều Đột Tà cũng sắp xếp chung một đám hả?”
Vương Tân Chí tiếp tục hỏi.
“Vậy thì không cần.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, Vương Tân Chí thở phào một hơi.
Nhưng một giây sau, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu, khiến hắn ta đờ cả ra.
“Sắp xếp cho bọn chúng một nhã gian, sứ thần Đột Tà còn phải đối đãi đặc biệt hơn một chút.
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
Mọi người: “…”
Vậy thôi hả?
Sắp xếp một nhã gian?
Tuyệt vời.
Đúng là chỉ có đặt sai tên, không có chuyện gọi nhầm biệt hiệu mà.
Rất nhanh sau đó.
Lễ bộ của Đại Ngụy phái người thông báo cho sứ giả các nước.
Sau khi nghe Hứa Thanh Tiêu chọn địa điểm đàm phán là một quán trọ, tất cả các sứ giả đều có phần tức giận.
Từ xưa đến nay làm gì có chuyện hòa đàm ở quán trọ? Các người cũng xem thường chúng ta quá rồi chứ?
Có người giận dữ, muốn nổi bão, nhưng nhìn thấy các quan sai Hình bộ mà Lễ bộ dẫn đến, cả đám cũng không dám nói chuyện nữa.
Cũng hết cách, trong chiến tranh quốc gia đánh không lại Đại Ngụy, hiện tại còn ở trên địa bàn người ta, cho dù trong lòng có một ngàn vạn lần không muốn, vậy thì đã làm sao?
Có phải rất nghẹn khuất?
Nghẹn khuất thì phải rồi.
Địa điểm cũng đã chọn là ở quán trọ rồi, đây chính là công khai nhục mạ các ngươi mà.
Không có bất kỳ lời nói thừa nào, sau khi làm theo thông báo mà Lễ bộ nói, trên cơ bản đã không cho các quốc gia một chút mặt mũi, giống như đuổi vịt, lùa bọn họ đến quán trọ.
Mà địa điểm của quán trọ, thật đúng là một quán trọ khá bình thường.
Thế nhưng giờ này khắc này, bên ngoài quán trọ, toàn bộ đều là dân chúng Đại Ngụy.
Mọi người nghe nói Hứa Thanh Tiêu muốn đàm phán ở quán trọ này, tất nhiên kích động không thôi, cũng muốn nghe một chút Hứa Thanh Tiêu đàm phán như thế nào.
Hơn nữa cũng chấn động Hứa Thanh Tiêu thế mà lại lấy chuyện này lôi ra ngoài mà nói, đây quả thực là lần đầu tiên từ xưa đến nay mới gặp.
So với biển người bên ngoài quán trọ, trong quán trọ cũng tương đối yên tĩnh hơn nhiều, dù sao sứ giả bách quốc phải tới nơi này đàm phán, dân chúng tất nhiên không dám tiến vào, sợ gây ra thị phi.
Chưởng quầy sau khi nghe nói chuyện này cũng sợ tới mức hoang mang, nếu không được Lễ bộ và Hình bộ khuyên bảo đủ thứ, chỉ sợ chưởng quầy căn bản không dám tiếp nhận loại chuyện này.