Nhưng mặc kệ như thế nào, chưởng quầy khách điếm cũng đã tiếp nhận rồi, tiểu nhị khách điếm liều mạng bày biện chỉnh tề.
Trên bàn, bày một ít hạt dưa đậu phộng các loại, còn lại không bày, dùng lời của Hứa đại nhân mà nói, muốn thêm cái gì, phải trả tiền.
Ý tứ này nói ra, dân chúng bên ngoài toàn bộ cười phá lên, không hiểu sao lại có một loại cảm giác tự hào cùng kiêu ngạo.
"Đến rồi, người đâu, sứ giả bách quốc tới rồi."
"Các ngươi xem, đây chính là sứ giả Trần quốc."
"Còn có sứ giả Ti Long quốc."
"Sứ giả Tư Cáp Mục cũng tới rồi."
Theo từng giọng nói vang lên, dân chúng bắt đầu sôi trào, bởi vì sứ giả các nước đến, bọn họ cúi đầu, đối mặt với những lời nói xì xầm của dân chúng kinh đô, cả đám vô cùng xấu hổ.
Ngây ngốc không dám ngẩng đầu.
Mà trên thực tế dân chúng tụ tập ở chỗ này, một phần lớn mục đích là muốn ném trứng thối rau lá thối, đáng tiếc là, Hình bộ hạ lệnh không cho phép dân chúng làm như vậy.
Cũng không phải giữ lại thể diện cho đám sứ giả này, mà là ảnh hưởng đến cảnh tượng mỹ quan của thành, cũng ảnh hưởng đến uy nghi Đại Ngụy.
Trong khách điếm, trong nháy mắt liền chật ních, sứ thần các nước cộng lại có hơn bốn trăm người, đây đều là nước phụ thuộc tương đối nổi danh của Đại Ngụy, có một số quốc gia phụ thuộc, hoàn toàn là một bộ lạc loại nhỏ, có thể chỉ có một hai ngàn người đã tự xưng là quốc gia.
Những quốc gia loại này cũng không cần tới, xong chuyện rồi tới nói nói chuyện cũng được.
Chủ yếu nhắm vào bốn trăm quốc gia phụ thuộc này là được rồi.
Đợi sứ giả lần lược đến đông đủ, sứ thần vương triều Đột Tà đến muộn nhất.
Da Luật Mộc biểu cảm rất lạnh lùng, hắn ta cũng không có tức giận, mà đại tướng quân vương triều Đột Tà Vưu Tháp luôn trầm mặt.
Bọn họ là Thừa tướng và Đại tướng quân của vương triều Đột Tà, theo lý cho dù là gặp mặt Nữ đế Đại Ngụy, bọn họ cũng có tư cách nói chuyện.
Nhưng không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại để cho bọn họ đến khách điếm này đàm phán?
Nếu không phải Hứa Thanh Tiêu thiết lập nhã gian cho bọn họ, Vưu Tháp tuyệt đối sẽ không tới.
Thế nhưng mặc dù là nhã gian, Vưu Tháp ngay từ đầu cũng không có ý định tới, hoàn toàn là bị Da Luật Mộc kéo đi.
Chuyện này bởi vì bọn họ mà ra, tuy rằng trách nhiệm chủ yếu không ở trên người bọn họ, mà ở trên người hoàng đế Đột Tà, nhưng vấn đề là bọn họ nào dám nói hoàng đế không đúng chứ.
Chỉ có thể tự nhận là mình quá xui.
Ai biểu miệng mình đê tiện?
Vì vậy, chuyến đi này mục đích là để giải quyết vấn đề, không phải ở đây tranh cãi vô ích
Hai người đi vào trong khách điếm.
Tuy rằng đối mặt với Đại Ngụy, bọn họ tương đối khiêm tốn, nhưng nhìn những ngoại tộc quốc trong khách điếm, khí thế cùng ánh mắt của hai người trong nháy mắt thay đổi.
Trong mắt tràn đầy khinh miệt cùng khinh bỉ.
Cao cao tại thượng khinh miệt, khi bỉ cùng phát ra từ nội tâm.
Những ngoại tộc này, trong mắt bọn họ, ngay cả con kiến hôi cũng không là cái thá gì.
Đột Tà coi Đại Ngụy là địch nhân, cũng chưa bao giờ cho rằng Đột Tà đánh không lại Đại Ngụy, chỉ là thế cục ảnh hưởng mà thôi, nếu không có vương triều Sơ Nguyên, tiêu diệt Đại Ngụy rất dễ dàng.
Tất nhiên những ngoại tộc này tính là cái gì? Cũng như thứ cẩu vật mà thôi.
"Da Luật thừa tướng."
"Ngài cũng tới rồi."
Có người đứng dậy, là sứ giả Ti Long quốc, nịnh nọt nhìn Da Luật Mộc, chào hỏi một tiếng.
Nhưng đối mặt với sự chào hỏi của đối phương, ánh mắt Da Luật Mộc càng thêm lạnh lùng.
Hắn ta căn bản cũng không biết người này, cái gì mà vàng thau lẫn lộn thế kia.
Hai người cũng không quay đầu lại, trực tiếp lên lầu, vào nhã gian, ở cùng một chỗ với đám người này, hai người chỉ cảm thấy ghê tởm, cả người không được tự nhiên.
Nhìn Da Luật Mộc và Vưu Tháp rời đi, sứ giả Ti Long quốc, nhất thời xấu hổ, hắn ta cúi đầu không dám nói thêm gì.
Mà vào lúc này, tiếng ồn ào từ bên ngoài vang lên.
"Hứa đại nhân tới rồi."
"Là Hứa đại nhân tới kìa."
"Mau tránh ra, mau tránh ra, Hứa đại nhân tới rồi."
Tiếng người huyên náo, trong thời gian ngắn, cho dù là sứ giả chư quốc trong khách điếm cũng không khỏi nhao nhao nhìn qua.
Cách đó không xa.
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi đi tới, phía sau còn đi theo Lại bộ thượng thư Trần Chính Nho, Lễ bộ thượng thư Vương Tân Chí, cùng với Binh bộ thượng thư Trương Tĩnh, cùng với Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn, bao gồm An Quốc công cùng Lư Quốc công, mà phía sau bọn họ thì đi theo mấy trăm vị Kinh binh, ai nấy đều có vẻ đằng đằng sát khí.
Đàm phán mà mang theo binh lính?
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người biết đây là có ý gì, ý này của Hứa Thanh Tiêu chính là đàm phán mà phối hợp thì dễ nói, đàm phán mà chống đối thì đừng đi.
“Hứa đại nhân uy vũ!”
"Hứa đại nhân, phải trừng phạt thích đáng những ngoại tộc quốc này."
"Các ngươi mau tránh ra, đừng cản đường Hứa đại nhân ta."
Khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, dân chúng vô cùng kích động, từng tràng thanh âm vang lên, có người còn chắn đường, trực tiếp bị các loại tiếng mắng chửi kêu né ra.
Hiện tại uy vọng của Hứa Thanh Tiêu ở Đại Ngụy, nói một câu đại nghịch bất đạo, so với Hoàng đế còn cao hơn.
Tình cảnh như vậy, làm cho chư vị thượng thư quốc công chỉ có thể cười xấu hổ, dù sao đứng ở bên cạnh Hứa Thanh Tiêu, thật sự có chút ảm đạm vô quang.
Có điều cũng không sao cả, Đại Ngụy quả thật cần một dòng máu mới.
Mà đối mặt với dân chúng như vậy, Hứa Thanh Tiêu chắp tay hướng về dân chúng nói.
"Các vị, đợi lát nữa bản quan ở bên trong đàm phán, mọi người chớ có làm ồn quá lớn, tránh cho người ta nói Đại Ngụy chúng ta không biết lễ nghĩa."
Hứa Thanh Tiêu cười ha hả nói, dặn dò dân chúng trật tự một chút, chớ quá mức ầm ĩ.
Lời này vừa nói, dân chúng nhao nhao cười đáp.
Rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu đi vào trong khách điếm, ông chủ khách điếm đích thân đi tới, cung kính bái lạy với Hứa Thanh Tiêu cùng chư vị thượng thư quốc công.
"Chưởng quầy khách khí rồi."
"Mượn khách điếm của ngài dùng, sau khi xong chuyện triều đình sẽ chi bạc."
"Có điều phải nhớ kỹ, những đồ ăn thức uống mà những sứ giả phiên bang này dùng, toàn bộ bắt bọn họ phải trả tiền, cái này không được tính vào tiền triều đình chi trả."
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói, lời này vừa nói, dân chúng bên ngoài thật sự là không nhịn được cười rộ lên.
Cách làm việc của Hứa Thanh Tiêu quả thật phù hợp với khẩu vị của dân chúng, chính là phải tính toán chi li như vậy, đám phiên bang ngoại tộc này bình thường chính là quá ỷ y rồi.
"Hứa đại nhân yên tâm, tiểu nhân đã hiểu rõ."
Chưởng quầy cười một tiếng.