Hứa Thanh Tiêu mở miệng, một lượt nói đến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vương triều Đột Tà vương tuyên chiến, quả thật có chút quá đáng, nhưng hôm nay đối phương lại đây hòa đàm, hơn nữa nguyện ý ra tay trợ giúp Đại Ngụy trấn áp ngoại tộc quốc, đối với Đại Ngụy mà nói đã là quá tốt rồi.
Nhưng không ngờ được rằng Hứa Thanh Tiêu lại còn hùng hổ bức người như vậy, nhìn khí thế này, Hứa Thanh Tiêu không phải tới để hòa đàm với vương triều Đột Tà rồi.
Đây là muốn đòi lợi ích từ vương triều Đột Tà.
Mẹ nó chứ.
Hừm!
Bốn vị thượng thư, hai vị quốc công có hơi hãi hùng khiếp vía.
Hứa Thanh Tiêu thật sự quá ghê gớm.
Đây là điều bọn họ căn bản là không nghĩ tới.
"Nhưng các ngươi quả thật tàn sát hàng loạt dân trong thành mà."
Giờ khắc này, đại tướng quân Vưu Tháp lên tiếng, hắn ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, bất thình lình nói ra những lời này.
Từ lúc hắn ta tới Đại Ngụy, hắn ta đã cảm thấy vô cùng khó chịu, bây giờ còn sắp xếp cho đến tửu lâu này, thương lượng chuyện lớn như vậy, hắn ta càng cảm thấy Hứa Thanh Tiêu đang vũ nhục hắn ta.
Nếu như không phải bệ hạ có ý chỉ, hắn ta tuyệt đối sẽ không ở chỗ này hòa đàm với Hứa Thanh Tiêu.
Cùng lắm thì đánh, Đột Tà thật sự sợ Đại Ngụy hay sao?
Ngay tức khắc, Hứa Thanh Tiêu vỗ bàn, giận dữ nhìn Vưu Tháp nói.
"Vậy khi Bắc Man đồ lục ta, vương triều Đột Tà các ngươi vì sao không đứng ra?”
“Vương triều Đột Tà các ngươi vì sao không trách mắng Man tộc? Vì sao không tuyên chiến Man tộc?”
"Mà đánh rắm ở chỗ này làm gì?"
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang dội, nhìn Vưu Tháp, ánh mắt lạnh như băng, thậm chí lộ ra sát khí.
Lời này vừa nói, Vưu Tháp có chút nghẹn lời, nhưng ánh mắt của hắn ta lại trở nên có chút lạnh như băng.
Chỉ là trong phút chốc, sắc mặt bốn vị thượng thư cùng với hai vị quốc công cũng âm trầm theo, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vưu Tháp.
"To gan!”
An Quốc công hét lớn một tiếng, giống như sư tử rống, nhìn Vưu Tháp, trong mắt sát khí lộ ra.
Mẹ nó, ở địa bàn Đại Ngụy, còn dám kiêu ngạo như vậy? Mặc kệ Hứa Thanh Tiêu nói đúng hay là nói sai, con mẹ nó ngươi là một đại tướng quân của Đột Tà, trước mặt nhiều người chúng ta như vậy, dám lộ ra loại ánh mắt này.
Ngươi muốn chết đúng không?
An Quốc công trực tiếp đứng dậy, ánh mắt ông ta tràn đầy sát khí, làm cho người ta cảm giác sắp ra tay ngay tức khắc, đánh chết Vưu Tháp này.
Bầu không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.
"Chư vị, chớ tức giận, chớ có tức giận."
"Vưu Tháp! Còn không mau xin lỗi Hứa đại nhân. ”
Da Luật Mộc lên tiếng hòa giải trước, sau đó hung tợn nhìn Vưu Tháp, bắt hắn ta xin lỗi.
Không phải hắn ta không thiên vị người của mình.
Mà là nơi này là Đại Ngụy, là địa bàn của người ta, quả thật không cần phải kiêu ngạo như thế, còn nữa người đối mặt bây giờ là ai chứ?
Là Hứa Thanh Tiêu.
Sự tích của tên này, Da Luật Mộc hiểu rất rõ, vừa mới đọc sách một tháng, giận dữ Đại Nho, vừa mới đến kinh đô, liền đại náo Hình bộ, sau đó chém giết quận vương.
Có thể nói con người Hứa Thanh Tiêu chính là một biến số, ngươi hoàn toàn không thể biết được Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc nghĩ như thế nào, nếu như dùng lẽ thường để nghĩ về Hứa Thanh Tiêu, vậy ngươi có thể chờ chết rồi.
Hắn ta thật sự sợ hãi, ngộ nhỡ Hứa Thanh Tiêu nóng máu lên, thật sự chém chết hai người, sau đó Đột Tà tuyên chiến thì có thể như thế nào? Ai là người chịu thiệt? Còn không phải là hai người bọn họ sao.
Ngộ nhỡ Đột Tà bại trận, hoặc là bị vương triều Sơ Nguyên chiếm lấy vương triều, vậy hai người bọn họ càng thảm, đoán chừng sẽ bị Đột Tà hoàng đế giết cho banh thây.
Cho nên phải nhịn, chỉ có thể nhịn thôi.
Đối mặt với lời trách cứ của Da Luật Mộc, lửa giận của Vưu Tháp càng tăng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Da Luật Mộc, Vưu Tháp cuối cùng hít sâu một hơi, áp chế tất cả lửa giận xuống.
"Là ta không đúng, mong Hứa đại nhân thứ lỗi."
Vưu Tháp mở miệng, hắn ta nói ra lời này là đã là nhượng bộ lắm rồi.
"Hừ."
Hứa Thanh Tiêu hừ lạnh một tiếng, sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía An Quốc công gật gật đầu, người kia cũng chậm rãi ngồi xuống, thu lại sát khí.
Mà lúc này, giọng nói Da Luật Mộc vang lên.
"Vậy theo ý của Hứa đại nhân, làm sao mới có thể hòa đàm?"
Da Luật Mộc hỏi.
Vấn đề này bất luận như thế nào cũng cần phải giải quyết, đơn giản là phải trả giá đắt mà thôi, chỉ cần vương triều Đột Tà có thể tiếp nhận, mọi chuyện dễ nói rồi.
Dù sao hiện tại vương triều Đột Tà đâm lao thì phải theo lao thôi.
Đánh nhau? Không phải là đánh không lại, mà là vương triều Sơ Nguyên đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nếu thật sự đánh, vương triều Sơ Nguyên sẽ bỏ qua cho vương triều Đột Tà của ngươi sao?
Vương triều Đột Tà trở thành vương triều Đại Ngụy tiếp theo?
Cho nên chỉ có thể không đánh, nhưng ngươi nói ra không có khả năng đáp ứng điều kiện gì đó cũng không được.
Quốc gia cũng có tôn nghiêm, nếu ngươi quá đáng quá, vương triều Đột Tà cũng sẽ không đồng ý.
Thật sự bực quá trời, đánh thì đánh, cùng lắm thì kéo luôn vương triều Sơ Nguyên xuống nước, ai cũng đừng nghĩ dễ thoát, cùng lắm thì ngọc nát đá tan.
Đây là điểm khó của cuộc hòa đàm này.
Vừa không thể chịu thiệt thòi lớn, vừa phải hòa đàm, hơn nữa còn phải đối mặt hòa đàm.
Da Luật Mộc cảm thấy áp lực rất lớn, chỉ hy vọng Hứa Thanh Tiêu đừng đưa ra điều kiện gì.
Nói đến nước này, Hứa Thanh Tiêu cũng không úp úp mở mở nữa.
Hắn nhìn về phía Da Luật Mộc, chậm rãi mở miệng nói.
"Ba điều kiện."
"Thứ nhất, vương triều Đột Tà không cần trợ giúp Đại Ngụy bình định họa loạn, nhưng vương triều Đột Tà nhất định phải hạ chỉ, tiến hành lên án mạnh mẽ việc này, lên án hành vi ngoại tộc, hơn nữa còn rút hết tất cả việc mua bán của đám người ngoại tộc, trong vòng trăm năm không cho phép thương nhân vương triều Đột Tà đến ngoại quốc làm ăn."
"Đương nhiên Đại Ngụy ta cũng sẽ đóng quân ở biên quan, không cho phép ngoại tộc đến vương triều Đột Tà làm ăn, làm như vậy là bảo đảm an nguy của thương nhân vương triều Đột Tà, miễn cho lại phát sinh loại chuyện này, như thế nào?"
Hứa Thanh Tiêu nói ra yêu cầu đầu tiên.
Vừa nói ra lời này, Da Luật Mộc nhất thời có chút nhíu mày, không chỉ có hắn ta, các vị thượng thư cùng với hai vị quốc công cũng có chút tò mò, đây là điều kiện gì vậy? Chèn ép thương nhân Đột Tà sao? Chuyện này không cần thiết đâu, dù sao thương nhân Đột Tà cũng không dựa vào ngoại tộc để kiếm bạc mà.
Có điều Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn hơi hiểu được điều gì đó, nhưng vẫn có phần chưa thể lý giải.