Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 822 - Chương 822: Hòa Đàm Mười Điều Khoản Lớn, Bệ Hạ, Đại Ngụy Lần Này Thật Sự Được Lợi Lớn Rồi (4)

Chương 822: Hòa Đàm Mười Điều Khoản Lớn, Bệ Hạ, Đại Ngụy Lần Này Thật Sự Được Lợi Lớn Rồi (4)

“Điều kiện này chấp nhận được!”

Da Luật Mộc suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp đáp ứng, điều kiện này quả thật không là gì hết.

Mặc dù đối với một ít thương nhân của vương triều Đột Tà mà nói, quả thật có chút tổn thất, nhưng vấn đề không lớn, nói thật hiện tại thương nhân ở các nước ngoại tộc, cũng nhao nhao kêu muốn trở về, kiếm tiền dĩ nhiên là tốt, nhưng mạng còn quan trọng hơn.

Điều kiện này có thể đáp ứng được.

Thấy đối phương đã đồng ý, Hứa Thanh Tiêu lập tức gật đầu.

Điều kiện này của hắn, cũng không phải đơn giản như vẻ ngoài, hắn muốn làm một mẻ, triệt để giải quyết vấn đề phản loạn của các nước ngoại tộc lớn.

Chỉ cần thương nhân Đột Tà vừa rút lui, Hứa Thanh Tiêu lập tức sắp xếp số lượng lớn thương nhân Đại Ngụy, khống chế ăn uống tiệc tùng của tất cả bách tính ngoại tộc quốc, nếu cứ như vậy, lại phát sinh chuyện tương tự.

Trước khi đánh, trực tiếp cắt lương thực cắt nước cắt tài nguyên, cũng không cần dựa vào công thành, trực tiếp vây quanh thành của ngươi, xem ngươi có thể cung ứng bao lâu?

Hơn nữa một khi ngươi dám tích trữ lương thảo các lọai, những thương nhân này đầu tiên có thể phát hiện ra, lập tức báo cáo cho Đại Ngụy, lập tức phái người đến điều tra, phát hiện có hiện tượng tích trữ lương thực, sẽ nắm đầu quốc quân ngươi ra hỏi cho rõ ràng.

Nếu có chút vấn đề, trực tiếp chém đầu, xem các ngươi còn kiêu ngạo được hay không.

Điều kiện đầu tiên, vương triều Đột Tà đáp ứng.

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói ra điều kiện thứ hai.

"Thứ hai, nếu lần này là hiểu lầm, Vương triều Đại Ngụy và vương triều Đột Tà tiếp tục duy trì giao hảo, cho nên Hứa mỗ hy vọng vương triều Đột Tà thành lập thương hội triều đình, giao hảo cùng Đại Ngụy ta, song phương cùng thương lượng, hơn nữa củng nhau duy trì thương mại lâu dài, vương triều Đột Tà cho bọn họ ưu đãi tốt gì, Đại Ngụy cũng cho bọn họ ưu đãi tốt gì, cứ như vậy, cũng coi như là hiện chứng hữu nghị, dân chúng Đại Ngụy cũng sẽ không quá mức tức giận."

"Nếu không, Hứa mỗ cũng không dám cam đoan dân chúng có thể bình ổn lửa giận hay không?"

Hứa Thanh Tiêu nói ra điều kiện thứ hai.

Trao đổi thương mại, mỗi bên thành lập thương hội triều đình.

Vừa nói xong điều này, trong mắt Da Luật Mộc sáng ngời, đây là chuyện tốt nha, tuy rằng Đại Ngụy có chút quốc lực suy bại, nhưng Đại Ngụy chung quy vẫn là Đại Ngụy, thương nhân hai bên lui tới trao đổi buôn bán qua lại, thúc đẩy phát triển kinh tế, đạo lý này Da Luật Mộc không thể nào không biết.

Cho nên điều này không tính là chịu thiệt, ngược lại là chuyện tốt, mọi người thẳng thắn đối đãi, cùng nhau kiếm tiền, đích thật là một chuyện tốt.

Vì vậy, Da Luật Mộc đồng ý ngay tại chỗ.

“Việc này, có thể!”

Da Luật Mộc nói như thế.

Có điều trên mặt không có biểu hiện quá vui vẻ.

Mà Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ gật đầu.

Mở ra thương mại qua lại này, Hứa Thanh Tiêu xem như đào một cái hố lớn cho vương triều Đột Tà, à, còn có vương triều Sơ Nguyên, kinh tế xuất nhập khẩu thương mại, trong này có bao nhiêu mờ ám, cũng chỉ có Hứa Thanh Tiêu biết.

Còn nữa chỉ cần đối phương thành lập triều đình thương hội, như vậy coi như là một hình thức ban đầu của "Cục thương mại quốc gia" rồi, một khi hình thành, thương nhân càng không có chỗ nhúng tay vào, mà mình cũng có thể làm được chút chuyện, chuyện cây tulip giá trên trời, Hứa Thanh Tiêu còn nhớ rất rõ.

(Cơn sốt hoa tulip tại châu u dẫn tới bong bóng tài chính tương tự lan đột biến ở Việt nam thời gian qua)

Vương triều Đột Tà đáp ứng, đối với Đại Ngụy mà nói là một chuyện rất tốt.

"Thứ ba, lần này Đại Ngụy bình loạn, thương vong cao tới hai mươi mốt vạn, đối với Đại Ngụy ta mà nói, đây là nỗi đau không cách nào chấp nhận được, cho nên hy vọng vương triều Đột Tà có thể lấy thân phận nước đồng minh, viện trợ một ít ngân lượng lương thảo trợ giúp cho Đại Ngụy."

"Không biết có thể không?"

Đến điều kiện thứ ba, Hứa Thanh Tiêu đơn giản hơn nhiều, cái này không đào hố, thật sự đang tìm vương triều Đột Tà để lấy tiền.

Có điều không phải bồi thường, dùng một từ khác, là tài trợ mà.

Đây giống như một người bạn rất lâu không liên lạc, đột nhiên nói ra một câu, có đó không người anh em? Mượn chút tiền đi, nói một cách khác, nếu sau này ngươi gặp khó khăn, ta sẽ giúp ngươi, kiểu như vậy.

Vừa nghe thấy lời này, Da Luật Mộc nhíu nhíu mày, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.

"Hứa đại nhân, cần tài trợ bao nhiêu? Thật không giấu diếm, quốc khố vương triều Đột Tà cũng không có bao nhiêu bạc. ”

Da Luật Mộc nói như thế, đến lúc này, khẳng định phải giả nghèo rồi, không giả nghèo chẳng lẽ chờ người khác làm thịt mình sao.

"Yên tâm, không nhiều, bạc một tỷ lượng, lương thảo một vạn gánh, không quá đáng đó chứ?"

Hứa Thanh Tiêu cười ha hả nói.

Lục bộ thượng thư: ". ..."

Quốc công: ". .

Da Luật Mộc: "..

Vưu Tháp: "..."

Đây mà không nhiều sao?

Mụ nội ngươi, đây đã là thu nhập của quốc khố Đột Tà hơn nửa năm rồi, một tỷ lượng, hơn nữa lương thảo một vạn gánh, đây thật đúng là sư tử há mồm mà.

Da Luật Mộc có chút buồn bực.

Có điều hắn ta hít sâu một hơi, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.

"Hứa đại nhân, con số này quá lớn, chỉ sợ không thể đáp ứng được."

Tuy Da Luật Mộc nói chuyện với ngữ khí mềm dẻo, nhưng ánh mắt lại vô cùng cứng rắn.

Một tỷ lượng bạc, cộng thêm lương thảo một vạn lượng?

Đi ngủ rồi nằm mơ đi.

Nếu thật sự cho nhiều như vậy, vương triều Đột Tà ai mà chịu chứ? Thậm chí thà đánh một trận còn hơn.

Chuyện này liên quan méo gì đến Đột Tà? Không làm gì cả, bỏ ra nhiều như vậy? Lúc trước tài trợ cho Bách Quốc cũng không ít mà? Hiện tại cơ bản toàn bộ đều rơi vào trong túi các ngươi, bây giờ lại còn muốn tìm chúng ta moi tiền?

Xem vương triều Đột Tà chúng ta như công tử Bạc Liêu đốt tiền nấu trứng?

Nghe nói như vậy, Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày, có điều hắn cũng không quá mức cường ngạnh.

Chỉ là suy nghĩ một chút, tiếp tục nói.

"Như vậy đi, vận chuyển lương thảo có chút phiền phức, nếu như vương triều Đột Tà thật sự không có, vậy thì một tỷ lượng, có thể viết giấy vay nợ, một khi chờ vương triều Đại Ngụy phát triển, cam đoan trả lại."

"Uy tín của một quốc gia như thế này, ngươi không thể nào không tin chứ?"

"Ít hơn nữa thì không được đâu."

Hứa Thanh Tiêu nói như thế.

Da Luật Mộc thở dài, hắn ta cũng không bị ngu, còn chữ tín của quốc gia, không chừng ngày đó hai nước đã đánh nhau rồi, bạc này đưa ra chắc chắn là một đi không trở về rồi.

Không cần phải như vậy, đây không phải làm người ta ghê tởm rồi sao.

"Một trăm triệu lượng đi, Đột Tà không có nhiều như vậy đâu, Hứa đại nhân."

Da Luật Mộc muốn tiếp tục mặc cả.

Mà Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đứng dậy nói: "Nếu quý quốc không muốn hòa đàm, vậy Hứa mỗ cũng không làm sứ giả hòa bình chi nữa, Da Luật thừa tướng, Hứa mỗ cáo lui, chúc ngài đi đường cẩn thận. ”

Hứa Thanh Tiêu đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment