Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 830 - Chương 830: Quốc Sách Thống Nhất Trung Châu! Đại Ngụy Quốc Sách Hiển! (6)

Chương 830: Quốc Sách Thống Nhất Trung Châu! Đại Ngụy Quốc Sách Hiển! (6)

Sản xuất nông nghiệp, Hứa Thanh Tiêu đặt trọng điểm vào 'hạt giống', Đại Ngụy cần hạt giống mới, mà những hạt giống này, chính là cần Đại Ngụy dốc toàn lực đi tìm, có vượt biển cũng phải tìm cho ra, đương nhiên sản xuất cơ bản trong nước cũng không thể đình trệ, triều đình phân bổ, mua hạt giống mua trâu, miễn phí cho dân chúng Đại Ngụy sử dụng, hơn nữa còn cần mời chào các loại nhân tài, nghiên cứu và bồi dưỡng.

Sản xuất nông nghiệp, Hứa Thanh Tiêu trọng điểm phân định ở trên 'hạt giống', Đại Ngụy cần hạt giống mới, mà những hạt giống này, chính là cần Đại Ngụy dốc toàn lực đi tìm, vượt biển đều phải tìm ra, đương nhiên sản xuất cơ bản trong nước cũng không thể đình trệ, triều đình phân bổ, mua hạt giống mua trâu, miễn phí cho dân chúng Đại Ngụy sử dụng, hơn nữa còn cần mời chào các loại nhân tài, nghiên cứu và bồi dưỡng.

Thương nhân thương mại vấn đề này cũng cực kỳ trọng yếu, tương lai chiến tranh, tuyệt đối không phải là kiếm phong, mà là chiến tranh kinh tế, dùng kinh tế phong tỏa huyết mạch của đối phương, đánh hay không đánh giặc là một chuyện, mảng kinh tế thương chỗ tốt vô hạn, đối mặt với quốc gia cường đại, muốn không chiến mà thắng, kinh tế chiến hiệu quả tốt nhất.

Về phần đề cao dư luận, điểm này cần lục bộ Đại Ngụy nỗ lực chung, ý tứ của Hứa Thanh Tiêu rất đơn giản, tăng thêm nhân thủ, Hình bộ cùng Lại bộ là mấu chốt nhất, Hình bộ dùng để ổn định vấn đề trị an quốc gia, để dân chúng có thể an tâm canh tác sinh hoạt.

Đả kích tất cả phần tử bất hợp pháp, hạng người tiêu tiểu, nghiêm trị không cho vay, nhổ tận gốc, trả lại cho Đại Ngụy một công đạo chính nghĩa, mà Lại bộ thì lấy dân làm gốc, giải quyết các loại nhu cầu căn bản của dân chúng, dân chúng gặp chuyện, bất luận một chuyện gì, đều phải giúp dân chúng làm tốt.

Về phần cuối cùng mạnh mẽ tuyển chọn nhân tài ưu tú.

Tuyển chọn nhân tài này, không phải khoa cử tuyển chọn, mà là đủ loại nhân tài khác nhau, chỉ cần có tài hoa, bất kể là cái gì cũng được.

Ví dụ như nhân tài trong nông nghiệp, nhân tài về công cụ, nhân tài tình báo, nhân tài kinh tế, những thứ này cần phải được tuyển chọn từ dân gian.

Phân phát bổng lộc, cho chức vụ quan chức.

Phá vỡ những thành phần giai cấp tư tưởng phong kiến.

Cứ như vậy, Đại Ngụy mới có thể trăm hoa đua nở, mới có thể thực sự cường thịnh, bằng không chỉ có nhân tài về quân sự và tư tưởng, thì có ích lợi gì?

Sách lược dài tràng giang đại hải.

Văn võ bách quan xem đến mức chấn động không thôi.

Trôi qua khoảng chừng nửa canh giờ.

Mọi người xem nửa canh giờ, lúc này mới xem xong tất cả nội dung.

Đại điện yên tĩnh.

Rơi vào im lặng như tờ.

Bản quốc sách này của Hứa Thanh Tiêu, đây quả thực là nâng Đại Ngụy đi về phía cường thịnh.

Chỉ cần dựa theo kế hoạch này của Hứa Thanh Tiêu mà đi, đừng làm vớ vẩn, đừng làm sai, Đại Ngụy muốn không cường thịnh cũng khó.

Các bách quan khiếp sợ.

Thật sự cũng không biết nói gì.

Cuối cùng, Nữ đế mở miệng.

“Chúng ái khanh!”

"Trẫm, muốn đem sách này, định là quốc sách của Đại Ngụy."

“Chư vị có ý kiến gì?”

Nữ đế mở miệng.

Đối mặt với năm phương hướng phát triển này, Nữ đế nào có xoi mói gì.

Trong tháng gần đây, văn võ bách quan đều đang tranh cãi, mà nội dung cãi vã kỳ thật nói cho cùng chỉ là một điểm.

Đều hy vọng có thể được tham dự, lục bộ cũng có, võ quan cũng có, tất cả mọi người đều muốn tham dự vào hàng ngũ phát triển.

Không ai muốn tụt lại phía sau.

Nhưng bạc nhiều như vậy, hơn nữa nhân lực cũng chỉ có bao nhiêu đó, làm sao có thể làm được ai cũng có phần?

Nhưng không ngờ Hứa Thanh Tiêu đã làm được.

Bản quốc sách này của hắn, liên quan đến lục bộ!

Kế sách cường quốc, cần một lòng một đoàn kết, hơn nữa kế hoạch cực kỳ chi tiết rõ ràng.

Thân là Nữ đế Đại Ngụy, làm sao nàng không nhìn ra?

Thế cho nên nàng gần như không ngần ngại.

Muốn định sách này trở thành quốc sách Đại Ngụy.

Tất cả mọi chuyện mà tương lai Đại Ngụy làm đều xoay quanh quốc sách này làm.

Khoảnh khắc này.

Theo lời Nữ đế mở miệng hỏi.

Các bách quan cũng dần dần khôi phục lại tinh thần.

“Chúng thần!”

"Không có ý kiến."

Bách quan mở miệng, bọn họ không có bất kỳ dị nghị nào.

Bởi vì bài sách luận này của Hứa Thanh Tiêu, không có một chút vấn đề.

Ai mà dám phản đối thì người đó về nhà luôn đi.

Sau đó.

Nữ đế nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói.

“Hứa Ái Khanh!”

"Sách lược này, còn cần bổ sung chi tiết, làm phiền Hứa ái khanh."

"Chức giám quốc thiếu khanh, ngươi tiếp tục đảm nhiệm."

"Còn nữa, khoa cử sắp tới, do ngươi làm chủ khảo quan khoa cử Đại Ngụy lần này."

"Tuyển chọn nhân tài cho Đại Ngụy."

Nữ đế tiếp tục mở miệng.

Lại giao thêm một chuyện cho Hứa Thanh Tiêu.

Theo ý chỉ của Nữ đế vang lên, sắc mặt của chúng bách quan khẽ thay đổi, bọn họ đều biết, Nữ đế đang muốn dốc hết toàn lực nâng đỡ Hứa Thanh Tiêu mà.

Thông thường mà nói, loại chuyện khoa cử này đều là do Văn cung Đại Ngụy chủ trì, đồng thời do lục bộ phụ trợ.

Chưa từng ngờ tới , bây giờ lại để cho Hứa Thanh Tiêu làm chủ khảo quan.

Có điều suy nghĩ xa thêm, hôm nay Văn cung Đại Ngụy không có Nho thần thượng triều, chuẩn xác mà nói, mấy ngày nay Nho thần Văn cung Đại Ngụy đều không thượng triều.

Bởi vì Bồng Nho vẫn còn trong lao ngục.

Những nho thần này dùng phương thức không thượng triều để âm thầm phản kháng.

Mà không biết vì cái gì, trong khoảng thời gian này trên triều đình ngoại trừ cãi vã cần thiết ra, quan hệ văn võ lại tốt hơn không ít.

Điều này làm cho mọi người cảm thấy rất thoải mái.

Mà Nữ đế lấy chuyện Văn cung giao cho Hứa Thanh Tiêu làm, đây lại là một loại ủng hộ vô hình.

Tâm học chỉ sợ thật sự sắp thịnh hành ở Đại Ngụy, mà có Đại Ngụy toàn lực quảng bá, Tâm học nếu không trở thành xu hướng cũng không được rồi.

"Thần, lĩnh chỉ."

Hứa Thanh Tiêu tất nhiên đồng ý làm giám khảo khoa cử khóa đầu tiên thời Võ Xương, bất luận là từ ảnh hưởng cá nhân, hay là từ tuyển chọn nhân tài, đều có trợ giúp rất lớn đối với mình.

Chủ yếu hơn chính là, Hứa Thanh Tiêu nhìn ra được, Nữ đế cố ý muốn chèn ép Văn cung Đại Ngụy.

Đây cũng là một điều tốt cho mình.

"Được rồi, Hứa ái khanh, sau khi bãi triều, đến tẩm cung của trẫm một chuyến."

"Thương lượng một ít chuyện quan trọng."

Nữ đế mở miệng, bảo Hứa Thanh Tiêu đến tẩm cung của nàng một chuyến.

"Thần lĩnh chỉ."

"Có điều bệ hạ, những bản thảo này, kính xin bệ hạ cất đi, tốt nhất là dùng quốc khí trấn áp, nếu không..."

"Thần sợ sẽ gây ra một ít dị tượng."

Hứa Thanh Tiêu vốn không muốn nhắc nhở, nhưng nhìn mọi người hình như không có phản ứng gì, cho nên vẫn là nhắc nhở một câu.

Cũng không phải Hứa Thanh Tiêu khoe ngầm, mà là bản thảo này được hắn dùng văn khí trấn áp, nói một cách khác, nếu như không trấn áp, chỉ riêng thời điểm mình viết, đoán chừng dị tượng cũng đã phóng lên trời.

Bình Luận (0)
Comment