Lần này Đại Ngụy có lời, hơn nữa lại còn lời nhiều như vậy, nhưng tình huống này không thể để tái diễn được.
Sao các nước dị tộc lại có tiền như vậy? Có hai nguyên nhân rất lớn, một là bọn họ đã trải qua sự phát triển trong mấy trăm năm, quốc khố có bạc là chuyện rất bình thường, thậm chí quốc khố của Đường quốc còn giàu hơn quốc khố của Đại Ngụy, chuyện này cũng bình thường.
Chi tiêu của một nước nhỏ không lớn, lại thêm chuyện bạc trong quốc khố tích lũy đã trên trăm năm cho nên số lượng mới nhiều như vậy, đồng thời lại còn thu hoạch sớm một mùa hoa màu.
Cùng với các loại viện trợ từ vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, lương thảo binh khí, ngân lượng vân vân mới làm cho lần này chỉ riêng bạc thôi mà Đại Ngụy đã thu được ba trăm vạn vạn lượng, trong tình huống thông thường thì nhiều nhất hai trăm vạn vạn lượng.
Hơn nữa còn là nhiều nhất rồi.
Dựa vào cái này thì có thể kiếm lời, thúc đẩy sự phát triển của quốc gia, nhưng muốn phát triển quốc gia một cách lâu dài thì gần như là không có khả năng.
Sản xuất nông nghiệp, phát triển quân sự, xây dựng phát triển kỹ nghệ cơ bản, phát triển giáo dục bao gồm cả phát triển chữa bệnh, phát triển phúc lợi cho bách tính.
Xin hỏi mấy cái này cái nào không cần bạc? Quăng ba trăm vạn lượng vào, trong ba hay năm Đại Ngụy chắc chắn gánh nổi, nhưng sau ba năm thì sao?
Ngươi có gánh vác nổi không? Đây là còn chưa tính đến mấy chuyện dưỡng lão và phúc lợi cho quan viên vân vân.
Đới với vương triều Đại Ngụy mà nói, muốn dùng tiền chẳng phải rất dễ hay sao?
Ba ngàn vạn lượng vương triều Đại Ngụy cũng có thể tiêu hết, chỉ cần ngươi muốn phát triển là được.
Cho nên muốn đi đến con đường cường thịnh thì nhất định phải bỏ sự tự mãn, thuận tiện diệt luôn các nước dị tộc.
“Thủ Nhân, ngươi nói tiếp đi.”
Trần Chính Nho mở miệng bảo Hứa Thanh Tiêu nói tiếp, bọn họ lắng nghe một cách nghiêm túc.
“Vâng.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu tiếp tục mở miệng nói:
“Trước tiên bắt đầu từ Lại bộ nha.”
“Trong năm phương châm, quan trọng nhất chính là tuyển chọn nhân tài.”
“Trần Thượng thư, Hứa mỗ cho rằng Đại Ngụy nên thành lập Tụ Hiền quán, gia tăng một lượng lớn nhân sự cho Đại Ngụy, phụ trách khảo sát, thẩm tra nhân tài ưu tú các nơi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, đây là bước đầu tiên, xoay quanh các việc triển khai các công việc của Lại bộ, muốn phát triển Đại Ngụy thì nhất định phải cần nhân tài, không có nhân tài chỉ huy thì nói gì cũng bằng thừa.
Nhưng câu này nói ra xong thì Trần Chính Nho không nhịn được mở miệng nói:
“Đại Ngụy có khoa cử, cũng có Tụ Hiền quán, chắc là đủ rồi chứ?”
Không phải Trần Chính Nho không đồng ý với ý của Hứa Thanh Tiêu mà ông cho rằng Đại Ngụy đã có khoa cử, nên vấn đề nhu cầu nhân tài có thể giải quyết được.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại thẳng thắn lắc đầu nói:
“Trần Thượng thư, ngài vẫn chưa hiểu ý của ta.”
“Hứa mỗ muốn mời chào những người có tài năng trong thiên hạ, không cần bất kỳ điều kiện gì, chỉ cần là người có tài năng là được.”
“Là tài năng chứ không phải tài hoa, mặc kệ người này có từng đọc sách hay không, mặc kệ người này bao nhiêu tuổi, dù ông lão đã sáu mươi tuổi nhưng ông ấy lại cực kỳ hiểu biết về chuyện làm ruộng thì chúng ta cũng sẽ mời chào ông ấy.”
“Nghiên cứu về đồng ruộng, ví dụ như nói làm sao để biến ruộng hoang thành ruộng tốt, lại làm sao để trồng lúa tốt hơn.”
“Không chỉ có nông nghiệp mà còn giỏi về Công bộ, giỏi về nhìn thiên tinh, giỏi về thuyết phục, nói tóm lại chỉ cần là nhân tài, chỉ cần là người có tài năng thì bất kể là ai, bất luận là có xuất thân như thế nào thì đều có thể gia nhập vào Tụ Hiền quán.”
“Tụ Hiền quán sẽ kiểm tra xét duyệt, sau khi xác định không có hiềm nghi gì thì lập ra chức quan, như thương quan Đại Ngụy vậy, nhưng mở một chức quan mới thì điểm khác biệt chính là cấp mức bổng lộc và đãi ngộ giống nhau.”
Hứa Thanh Tiêu nói tác dụng của Tụ Hiền quán ra.
Ngay lập tức, sáu vị Thượng thư đã hiểu ý của Hứa Thanh Tiêu là gì.
“Tập hợp những người có tài trong thiên hạ lại, mặc kệ là có tài gì, miễn là có thể dùng, hay, hay, hay cho một cái Tụ Hiền quán.”
Trần Chính Nho đã hoàn toàn hiểu rõ, Hứa Thanh Tiêu muốn tuyển người có tài năng ở các ngành nghề, từ mặt này thì có thể chèn ép được sự ảnh hưởng các người đọc sách.
Mọi người liều sống liều chết vì cái gì chứ? Chín thành bách tính đều vì đọc sách có thể làm quan, có thể có cuộc sống cơm áo không lo.
Mà khi Tụ Hiền quán này của Hứa Thanh Tiêu vừa mở ra, người có năng lực trong thiên hạ thì đều có thể đi đến kinh đô Đại Ngụy được, từ đó người giỏi làm nông thì có thể dùi mài nghiên cứu nông nghiệp, giỏi về cơ khí thì có thể chuyên tâm nguyên cứu cơ khí.
Có hiệu quả hay không là một chuyện như đối với Đại Ngụy mà nói, đơn giản chỉ là dựa trên bổng lộc của quan viên mà cấp ngân lượng mà thôi.
Đối với Đại Ngụy trước kia có lẽ sẽ tạo thành một chút áp lực nhưng đối với Đại Ngụy bây giờ mà nói, ba trăm vạn lượng bạc còn sợ không xài hết hay sao?
Trần Chính Nho đã hiểu.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nói nhảm mà tiếp tục nói:
“Chuyện này chỉ mong Trần Thượng thư ngài có thể tự mình xử lý, xây dựng Tụ Hiền quán, bệ hạ sẽ viết chỉ, Lại bộ tuyên bố, Đại Ngụy Văn báo cũng sẽ đăng tin.”
“Nhất định trong vòng một năm phải tập hợp được trăm vạn người có tài, đến lúc đó sẽ mở chức quan ở những lĩnh vực khác nhau để họ thi triển tài năng đồng thời lại dựa trên kết quả mà xem xét, nếu như người không dùng được thì không cần giữ lại, người có tài thì sẽ được trọng dụng bất luận là nam hay nữ già hay trẻ, bối cảnh gia thế ra sao.”
Hứa Thanh Tiêu nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Mà sau khi lục bộ Thượng thư nghe nói vậy thì không nhịn được tắc lưỡi.
Dùng cả phụ nữ luôn sao? Đây đúng là lần đầu tiên phá lệ.
Nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn như vậy của Hứa Thanh Tiêu, sáu vị Thượng thư cũng không nói gì thêm.
“Ngươi nói tiếp đi.”
Trần Chính Nho mở miệng.
Mà Hứa Thanh Tiêu lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm nói:
“Sau khi có Tụ Hiền quán, bước thứ hai chính là chuyện của Binh bộ.”
“Trận chiến này, tất cả tướng sĩ đều được tiền trợ cấp gấp năm lần đồng thời khao thưởng ba quân, tuyệt đối không được mập mờ, giữ vững quân tâm Đại Ngụy."