Nghe Nữ đế nói như vậy.
Hứa Thanh Tiêu lại một lần nữa trầm mặc.
Không thể giết.
Như vậy biện pháp duy nhất chính là, trong vòng nửa năm thành thánh.
Chỉ là, chuyện này là không thể.
Văn cung Đại Ngụy thoát ly, ảnh hưởng không chỉ là Đại Ngụy, cũng không chỉ là Nữ đế, bao gồm cả chính mình cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Quốc vận suy giảm, người dân của mỗi quốc gia sẽ bị ảnh hưởng.
Địa vị càng cao, liên lụy càng lớn.
Thực lực càng mạnh, bất luận là Nho đạo hay là Võ đạo, bị liên lụy cũng sẽ càng lớn.
Nếu không vì sao lại gọi là quốc vận?
"Ái khanh, chớ nghĩ lung tung, việc này vẫn còn thời gian, năm ngày sau, lúc sắc phong hầu tước, khanh có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với trẫm."
"Trẫm đều sẽ thỏa mãn, hơn nữa, trẫm cũng sẽ dốc hết toàn lực, trợ giúp khanh thành thiên địa đại nho, trẫm không ép buộc khanh, nếu khanh không muốn, không cần cưỡng chế đột phá."
"Cũng tránh chuyện bị hủy căn cơ."
Nữ đế lên tiếng.
Điều nên nói nàng cũng đã nói, lựa chọn như thế nào, nàng tôn trọng Hứa Thanh Tiêu.
Kỳ thật nói cho cùng, vẫn là bởi vì thành Thánh quá khó khăn.
Muốn Hứa Thanh Tiêu trong vòng nửa năm thành thánh.
Hứa Thanh Tiêu nhận lời mới khiến nàng không tin.
Sở dĩ nói nhiều như vậy, chính là để cho Hứa Thanh Tiêu biết, đừng che giấu trong lòng sau đó lại xảy ra một đống chuyện, cái gì cũng không biết, không có bất kỳ một chút chuẩn bị tâm lý nào.
"Thần, đã biết."
Hứa Thanh Tiêu gật gật đầu, có điều cũng không nói gì.
"Được rồi, Hứa Ái Khanh, thời gian cũng không còn sớm, khanh trở về trước đi."
Nữ đế mở miệng, bảo Hứa Thanh Tiêu trở về nghỉ ngơi.
"Ừm."
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hứa Thanh Tiêu hành bái, sau đó xoay người rời khỏi đại điện.
Nhưng cuối cùng, Hứa Thanh Tiêu không có bước qua cửa đại điện, mà là xoay người lại, nhìn Nữ đế nói.
"Bệ hạ, có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể tới tìm người sao?"
Hứa Thanh Tiêu bất thình lình mở miệng.
Làm cho Nữ đế có chút kinh ngạc, có điều giọng nói của nàng không chút chậm trễ.
"Ừm."
Câu trả lời nhàn nhạt, đại biểu cho tất cả mọi thứ.
"Đa tạ bệ hạ."
Đáp lại một câu, Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi đại điện.
Lúc này, đã là giờ ngọ.
Vào buổi trưa tháng Mười hai, mặt trời đứng bóng, nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo.
Sau khi đi ra khỏi cung, Hứa Thanh Tiêu liền đi về phía Lại bộ.
Nhưng hắn có vẻ như tâm sự trùng trùng.
Bồng Nho rốt cuộc muốn làm gì?
Khi nào Văn cung Đại Ngụy thoát ly?
Chính mình.... Phải làm gì tiếp theo!
Nửa năm thành thánh.
Đây…. Còn khó hơn việc lên trời nữa..
Hơn nữa.
Thời gian cũng có thể là nửa năm.
Có thể là... ba tháng.
Thậm chí.
Có thể tháng sau sẽ thoát khỏi Đại Ngụy.
Nếu chuyện này thật sự xảy ra.
Chu Thánh nhất mạch thật sự quá ngoan độc rồi.
Ánh mắt Hứa Thanh Tiêu dần dần lạnh xuống.
Nếu chuyện này thật sự xảy ra.
Hứa Thanh Tiêu không tiếc bất cứ giá nào, cho dù là tự hủy căn cơ, cũng phải mạnh mẽ thành thánh.
Tiêu diệt đám súc sinh tặc tử này.
Còn tiện độc hơn gấp mười lần so với đám ngoại tộc mà.
Kinh đô Đại Ngụy.
Trên đường phố.
Hứa Thanh Tiêu đi về hướng Lại bộ.
Cuối cùng Bồng nho có ý đồ gì thì Hứa Thanh Tiêu tạm thời không thèm nghĩ nữa.
Bởi vì tạm thời nó không phải là chuyện gì tất yếu lắm.
Đi suy đoán Bồng nho sẽ nhắm vào mình như thế nào còn chẳng bằng xác định thế cục Đại Ngụy cho tốt trước.
Ổn định lại sự phát triển của Đại Ngụy mới là chuyện quan trọng trước mắt.
Bất kể Bồng nho muốn nhắm vào mình như thế nào thì vẫn sẽ không ảnh hưởng gì đến mình, cùng lắm thì bị người đọc sách trong thiên hạ bêu danh thôi mà.
Bêu danh kiểu này, đâu phải lần đầu tiên hắn bị?
Người trong thiên hạ sỉ nhục mình bao nhiêu cũng không quan trọng, chỉ cần Đại Ngụy cường thịnh thì kệ bọn họ muốn nhục mạ thế nào cũng được.
Một khi đợi đến lúc Đại Ngụy thật sự thống nhất thiên hạ rồi, chuyện đốt sách chôn nho cũng không phải là chuyện Hứa mỗ không dám làm.
Đương nhiên suy nghĩ này chỉ để trong bụng thì được, mấy lời này không thể nói lung tung, nếu như bị truyền loạn ra bên ngoài vậy thì hơn phân nửa là hắn sẽ bị người ta quay lưng.
Có thể đến cả Nữ đế cũng không thể gánh nổi hắn.
Cho nên mấy lời này không thể nói lung tung, suy nghĩ trong lòng là được.
Nếu như hắn phải đi đến bước này, vậy cũng đừng trách hắn.
Dứt bỏ tạp niệm.
Hứa Thanh Tiêu đi đến Lại bộ.
Lục bộ Thượng thư đang ở trong phòng đợi hắn.
Đi theo người dẫn đường.
Rất nhanh sau đó Hứa Thanh Tiêu đã đi vào trong phòng.
Lục bộ Thượng thư đang ngồi ở hai bên trái phải, Trần Chính Nho thì đang ngồi trên ghế bành của mình, tất cả mọi người đều rất yên tĩnh, đang tự hỏi một vài chuyện.
Theo sự xuất hiện của Hứa Thanh Tiêu, các Thượng thư cũng ào ào mở miệng:
“Thủ Nhân, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
“Thủ Nhân, xem như bọn ta đợi được ngươi rồi.
Cố Ngôn và Trương Tĩnh lên tiếng trước tiên, lời của hai người cũng không phải giả, mọi người vẫn luôn chờ Hứa Thanh Tiêu ở nơi này, tất cả đều không bàn bạc gì với nhau, trong đầu toàn là năm phương án của Hứa Thanh Tiêu.
Trước mắt Hứa Thanh Tiêu đã tới, tất nhiên sáu vị Thượng thư có hơi kích động và hưng phấn.
“Các vị Thượng thư, Thanh Tiêu đã tới trễ.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng tạ lỗi.
Trần Chính Nho khoát tay áo:
“Không sao.”
“Thủ Nhân, bọn ta cũng không muốn nói nhiều, trước hết ngươi cứ nói đi, nếu có vấn đề thì lão phu sẽ hỏi lại.”
Trần Chính Nho ngăn đám người mở miêng, cứ nghe Hứa Thanh Tiêu nói trước đã.
“Vâng.” Hứa Thanh Tiêu cũng không ba hoa thêm gì, hắn nhìn sáu vị Thượng thư rồi trực tiếp lên tiếng nói:
“Các vị Thượng thư,:
“Thật ra nội dung đại khái ta đã viết ở trong sách luận.”
“Trước mắt, sau khi Đại Ngụy vương triều trải qua trận chiến này xong, quốc uy đã dựng nên, một kích trấn áp được các nước dị tộc, lần này chẳng những thu về vô số chiến lợi phẩm mà còn khiến cho quốc khố Đại Ngụy dồi dào.”
“Quan trọng hơn chính là giải quyết được mầm tai vạ dị tộc.”
“Hơn nữa còn áp chế được tâm tư đang muốn ngo ngoe động đậy của phiên vương các nơi, xem như một công ba việc.”
“Nhưng đối với Đại Ngụy mà nói thì chỉ mới làm được nhiêu đây vẫn còn chưa đủ, Đại Ngụy muốn giàu mạnh thì không thể nào cứ dựa vào chiến tranh để phát tài, nhất định phải dựa vào năng lực của chính mình.”
“Cho nên Hứa mỗ có đưa ra năm phương án chế định này.”
Hứa Thanh Tiêu nói vậy.
Sáu vị Thượng thư cũng lần lượt gật đầu.’
Đúng là như vậy, một vương triều muốn phát triển sao có thể chỉ dựa vào đánh trận để làm giàu được? Đánh trận cũng cần có đủ binh lực mới được, nhìn như là phát tài nhưng thực chất chính là dùng mạng để đổi tiền, nếu như không kiếm được nhiều vậy thì không lỗ.
Nhưng nếu như kiếm được ít, vậy thì thiếu máu chắc rồi.