Quản lý thương hội Đại Ngụy, cho bọn họ đi làm ăn ở các nước dị tộc, có sự bảo vệ của quân đội Đại Ngụy, bọn họ cũng sẽ không cần quá lo lắng về an nguy của bản thân mình, có thể ép giá xuống thấp nhất.
Chỉ cần thành công chiếm được thị trường rồi thì lấn áp làm cho những người buôn bán của dị tộc đóng cửa hết, đến lúc đó củi gạo dầu muốn, tơ lụa châu báu thứ gì cũng đều do bọn họ làm chủ.
Hơn nữa Đại Ngụy cũng chỉ cần quản lý cho tốt là được, không thể quá mức trái lẽ thường, nếu không sẽ không bù nổi thiệt hại.
Hút máu, thì phải hút từ từ.
Hút một hơi sạch máu thì người ta chết rồi còn đâu, từ từ là tốt nhất.
Cẩn thận thì dùng được lâu mà.
Mà chờ khi thương nhân kiếm đủ rồi, khoảng thuế này sẽ phải từ từ sửa lại, nói tóm lại thì mọi người cùng nhau kiếm tiền, nhưng kiếm được nhiều tiền nhất vẫn phải là vương triều Đại Ngụy, nếu như nhà cái kiếm ít thì còn gì là nhà cái nữa?
Kế hoạch của Hứa Thanh Tiêu làm cho ánh mắt Cố Ngôn lập tức tỏa sáng.
Thậm chí mấy vị Thượng thư khác cũng hiểu được ngay ý của Hứa Thanh Tiêu.
Kiếm tiền là thứ yếu, quan trọng nhất là nắm được sinh mạng của quốc gia khác trong tay.
Chiêu này, cao minh.
Vừa cao minh lại vừa cứng rắn.
“Vậy Lễ bộ thì sao? Lễ bộ làm gì đây? Thủ Nhân.”
Vương Tân Chí mở miệng, năm bộ đều có việc làm, vậy tiếp theo ông ta nên làm gì đây?
Câu này nói ra.
Các vị Thượng thư cũng ồn ào tò mò.
Còn Hứa Thanh Tiêu là sững sờ ngay tức khắc.
Ha... Lễ bộ... hình như... đúng là không có chuyện gì làm cả.
Hứa Thanh Tiêu trầm mặc.
Không hiểu sao bầu không khí bây giờ có hơi lúng túng.
Ban đầu Vương Tân Chí còn chưa có phản ứng gì, nhưng thấy Hứa Thanh Tiêu nửa ngày trời không nói câu nào thì Vương Tân Chí mới đột ngột sửng sốt.
Hay lắm, thế này là không đặt Lễ bộ ta vào mắt à?
“Thủ Nhân.”
Vương Tân Chí mở miệng muốn nói gì đó.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu đã lập tức cắt ngang.
“Vương đại nhân, Lễ bộ có chuyện lớn đây, chuyện này có tầm ảnh hưởng cực kỳ lớn, nói là lưu danh thiên cổ cũng không quá lời, chỉ là bây giờ vẫn chưa thể nói, thay một cách khác thì là nói ra cũng không làm được gì.”
“Nhưng chuyện này nhất định phải do Lễ bộ làm.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, không phải hắn đang qua loa với Vương Tân Chí, vì chuyện này chính là giáo dục bắt buộc chín năm.
Chẳng qua việc này đúng là không thể nói, nói ra cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì không thể nào thực hiện được, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa có khả năng thực hiện.
Nếu như hắn nói ra thật thì chắc Cố Ngôn sẽ trực tiếp không đồng ý, bốn vị Thượng thư còn lại chắc cũng sẽ không đồng ý.
Trước mắt đành phải cho Vương Tân Chí một lời an ủi.
“Ngươi nói thật chứ?”
Vương Tân Chí có hơi kích động.
“Tất nhiên.”
Hứa Thanh Tiêu nói với vẻ rất chắc chắn.
“Được, lão phu tin tưởng ngươi, Thủ Nhân, dù sao thì có chuyện gì cần đến Lễ bộ thì ngươi cứ nói.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn như vậy của Hứa Thanh Tiêu, Vương Tân Chí cười lên.
Các vị Thượng thư còn lại cũng cười.
Cũng không phải là có ý gì khác, chỉ là không hiểu sao bọn họ lại cảm thấy Hứa Thanh Tiêu đang lừa dối Vương Tân Chí mà thôi.
“Vậy những chuyện còn lại các vị Thượng thư hãy từ từ bàn tính, ta trở về nghỉ ngơi trước.”
“Tháng này ta mệt chết đi được, qua mấy ngày nữa là đã đại điển sắc phong, trước hết ta cần phải nghỉ ngơi mấy ngày cái đã.”
Chuyện gì cũng nói rõ ràng rồi, chỉ chờ sáu vị Thượng thư tự mình đi làm thôi, làm gì có chuyện cái gì cũng do hắn làm hết?
“Tốt, Thủ Nhân ngươi nghĩ ngơi cho tốt đi, cần phải có một tinh thần thật tốt khi làm đại điển sắc phong.”
“Đại điển sắc phong lần này cực kỳ long trọng, bệ hạ cực kỳ xem trọng ngươi nên đã cố ý yêu cầu làm long trọng một chút, ngươi nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Ừ, Thủ Nhân, ngươi về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Thủ Nhân, ta tiễn ngươi ra ngoài.”
Các vị Thượng thư lần lượt lên tiếng, mấy ngày nửa là đến đại điển sắc phong, đúng là cần phải nghỉ ngơi cho tốt thật.
Chẳng qua Trần Chính Nho lại đột nhiên lên tiếng muốn tiễn Hứa Thanh Tiêu trở về.
Theo lẽ thường thì hắn sẽ từ chối khéo nhưng Hứa Thanh Tiêu nhìn ra Trần Chính Nho có chuyện muốn nói với mình.
Vì vậy Hứa Thanh Tiêu cũng không nói thêm gì.
Trần Chính Nho lập tức dẫn Hứa Thanh Tiêu rời khỏi Thượng thư phòng.
Đi thẳng ra khỏi Lại bộ.
Lúc này giọng của Trần Chính Nho mới vang lên.
“Thủ Nhân, mấy ngày nay tâm thần lão phu luôn có hơi không yên.”
“Bồng nho vào tù lại chậm chạp không có bất cứ hành động gì, theo sự hiểu biết của lão phu đối với ông ta thì Bồng nho tuyệt đối không thể nào từ bỏ ý đồ của mình.”
“Ngươi nhất định lúc nào cũng phải cảnh giác.”
Sau khi đi khỏi Lại bộ, Hứa Thanh Tiêu cũng đoán ra được những gì Trần Chính Nho muốn nói.
Bồng nho là do Trần Chính Nho tự mình giam vào đại lao, tất cả mọi người đều có thể quên đi sự tồn tại của Bồng nho nhưng Trần Chính Nho thì không.
Bây giờ đã đánh trận xong, Hứa Thanh Tiêu sắp được sắc phong thành Bình Loạn hầu Đại Ngụy, nhìn bề ngoài giống như tất cả đều vô cùng hoàn mỹ nhưng Trần Chính Nho nhìn ra được, cơn sóng lớn chỉ sợ là sắp ập đến rồi.
“Ừ.” Hứa Thanh Tiêu đã rõ.
Hứa Thanh Tiêu đáp lại một lời, điểm này Nữ đế đã cảnh cáo hắn trước rồi.
“Thủ Nhân, lão phu nghĩ thủ đoạn của Bồng nho chắc chắn sẽ nhắm vào ngươi, ông ta nhất định sẽ chèn ép ngươi, bây giờ danh vọng của ngươi cực kỳ cao, lại được sự ủng hộ của dân chúng Đại Ngụy.”
“Cho nên muốn công kích ngươi thì nhất định phải dựa vào người đọc sách trong thiên hạ, chỉ là lão phu vẫn nghĩ mãi không ra, cho dù ông ta thật sự dựa vào cái cớ giết hàng đồ thành để công kích ngươi thì cũng đâu có tác dụng gì?”
“Có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với danh dự của ngươi, nhưng suy cho cùng thì ngươi giết hàng đồ thành là đúng, bách tính Đại Ngụy đều đang ủng hộ ngươi, nhiều nhất chỉ có thể làm cho đám người vốn đã chán ghét ngươi nay lại càng ghét ngươi hơn mà thôi.”
“Cũng đâu có ảnh hưởng gì.”
“Theo suy nghĩ của lão phu thì hẳn là Bồng nho sẽ không dùng cách đơn giản như vậy để nhắm vào ngươi, nhất định đằng sau còn có hậu chiêu.”
“Ngươi nhất định phải cẩn thận một chút, mấy ngày nay không có chuyện gì thì suy nghĩ thử xem, nếu như có thể đoán được Bồng nho muốn làm gì sớm hơn thì chúng ta sẽ đề phòng được sớm hơn.”