Nhưng câu này vừa dứt, Lý Quảng Hiếu lại kiên quyết lắc đầu nói:
“Chuyện này không thể được.”
“Một là tương lai sẽ có biến hóa khôn lường, tha thứ cho thần cả gan nhưng mười năm gió mười năm mây, đừng nói là năm mươi năm sau, coi như là mười năm sau đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì thì bệ hạ cũng không thể nào đoán trước được, thần cũng không đoán trước được.”
“Nếu như vương triều Đại Ngụy lại tuyên chiến với vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, bệ hạ không có con nối dõi, Đại Ngụy chắc chắn sẽ nội loạn.”
“Thứ hai, chọn dòng dõi của các thân vương chắc chắn sẽ làm tăng thêm sự mâu thuẫn giữa các thân vương, chọn con cháu ai làm đế thì đều sẽ tạo nên một trận gió tanh mưa máu.”
“Thứ ba, bách tính bất an, cũng chính vì bây giờ bệ hạ chỉ mới hai mươi bốn tuổi, nếu như bệ hạ bốn mươi hai tuổi thì bách tính trong thiên hạ sẽ bất an, văn võ bách quan cũng sẽ không yên.”
“Ba điều trên đều là thanh đao treo trên đỉnh đầu Đại Ngụy.”
“Cho nên thần khẩn cầu bệ hạ chọn lương quân, sinh hoàng tự, để giang sơn Đại Ngụy được hoàn toàn yên ổn.”
“Thần có thể cam đoan nếu như bệ hạ thật sự sinh hoàng tự, trong trăm năm này, Đại Ngụy sẽ bước vào thời kỳ cường thịnh trước nay chưa từng có.”
Lý Quảng Hiếu dùng luân lý, nhân lý, quốc lý ba mặt quan trọng để phản bác nữ đế.
Ý trong lời nói rất đơn giản.
Bệ hạ, nên tìm lang quân như ý rồi sinh bé con rồi.
Sinh càng nhiều càng tốt.
“Lão sư, đừng nói nữa.”
Nữ đế thở dài, nàng vẫn lắc đầu cự tuyệt như cũ.
“Bệ hạ, thần, không nói không được cũng không thể không nói.”
“Thật ra thì, thần cảm thấy Hứa Thanh Tiêu không tệ, bất luận là về mặt tuổi tác hay tài hoa, bao gồm cả phẩm tính, Hứa Thanh Tiêu đều là rồng trong biển người.”
“Lại thêm chuyện Hứa Thanh Tiêu rất có thể trở thành tân thánh Đại Ngụy, nếu như bệ hạ thành hôn với Hứa Thanh Tiêu thì đâu chỉ trăm năm, mà giang sơn Đại Ngụy cũng sẽ vững chãi đến năm trăm năm.”
Cuối cùng thì Lý Quảng Hiếu cũng nói ra ý nghĩ của mình.
Ông ta hy vọng nữ đế sẽ thành hôn với Hứa Thanh Tiêu.
Nữ đế muốn thành hôn thì nhất định phải tìm một người nhân trung long phượng, hơn nữa người này còn phải là long phượng trong đám long phượng.
Đúng lúc Đại Ngụy đang có một người.
Hứa Thanh Tiêu đó.
Nói về tài hoa, Hứa Thanh Tiêu là đại tài vạn cổ.
Nói về phẩm hạnh, phẩm hạnh của một vị tuyệt thế đại nho mà còn kém sao?
Nói về năng lực, bây giờ Đại Ngụy không ngừng phát triển, bảy phần đều dựa vào Hứa Thanh Tiêu hắn.
Nói về sức ảnh hưởng thì trong lòng bách tính, Hứa Thanh Tiêu tồn tại như một vị thần. Chỉ cần Hứa Thanh Tiêu thành thánh thì địa vị nhất định sẽ vượt qua nữ đế.
Nếu như hai sức mạnh này liên hợp lại, Đại Ngụy quật khởi là điều khỏi phải bàn cải.
Đúng là Lý Quảng Hiếu không nói lung tung, ông ta đã suy nghĩ vài ngày rồi, cảm thấy điều này có thể thực hiện được.
“Đủ rồi!”
“Lão sư, trẫm mệt rồi.”
Trong phút chốc, Nữ đế trực tiếp mở miệng, nàng đứng dậy nhìn lão sư của mình, bên trong ánh mắt không phải là tức giận mà là sự bất đắc dĩ.
Đồng thời Nữ đế cũng không muốn tiếp tục nghe Lý Quảng Hiếu nói bất kỳ một câu nào nữa, nàng trực tiếp đứng dậy rời đi.
Cảnh tượng này làm cho Lý Quảng Hiếu không nhịn được mà sững sờ.
Nữ đế là người do ông ta dạy bảo từ bé đến lớn, đối với tính tình và sự nóng nảy của Nữ đế, ông ta hiểu rất rõ.
Đột nhiên có hơi khác thường như vậy, thế là có vấn đề rồi đấy.
Ồ.
Giờ khắc này, trong mắt Lý Quảng Hiếu không nhịn được mà lộ ra một vòng sợ hãi và vui mừng.
Nữ đế đúng là có hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu.
Nếu không thì, không thể nào như vậy được.
Nghĩ đến đây, Lý Quảng Hiếu kích động hẳn lên.
Ông ta chỉ sợ Nữ đế bình tĩnh, như vậy, cho dù có cưỡng ép tác hợp thì chỉ sợ Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng nếu như Nữ đế có cảm giác với Hứa Thanh Tiêu vậy thì tất cả đều dễ bàn rồi.
Bên trong đại điện.
Lý Quảng Hiếu hít sâu một hơi, không nói gì thêm nữa, về trước rồi tính.
Loại chuyện này cần phải từ từ cân nhắc, lần này ông ta có thể làm ông mai mai mối, dẫn dắt một hơi rồi.
Mà cùng lúc đó.
Kinh đô Đại Ngụy.
Trong thiên lao.
Bồng nho nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đại lao cực kỳ yên tĩnh.
Cũng vào lúc này, từng sợi sương trắng xuất hiện trong tay ông ta.
Tạo nên một hàng chữ.
Sau khi hàng chữ chưa đính hôn ngưng tụ lại xong thì liền tan thành mây khói trong phút chốc.
Mà trong mắt Bồng nho cũng lộ ra một nụ cười vô cùng tự tin.
Chỉ là rất nhanh sau đó, nụ cười này của ông ta biến mất.
Ánh mắt ông ta rơi vào người Trương Ninh đang trầm mặc không nói câu nào.
“Trương nho.”
“Ý của ngươi thế nào?”
Giọng nói ông ta cực kỳ bình tĩnh.
Nghe thấy lời Bồng nho nói.
Trương Ninh hít sâu một hơi rồi sau đó quỳ lạy Bồng nho nói:
“Ta, nguyện ý vì nhất mạch Chu thánh, đến chết mới thôi.”
Ông ta trả lời như vậy.
Ông ta dập đầu nặng nề một cái trên mặt đất.
Còn Bồng nho thì cũng nói với vẻ cực kỳ bình tĩnh.
“Trương nho.”
“Trong vòng mười năm, ngươi có thể trở thành thiên địa đại nho.”
Bồng nho nói với giọng chắc chắn.
Nhưng vẻ mặt của Trương Ninh lại chẳng có bất kỳ thay đổi nào.
Năm đầu Võ Xương.
Ngày hai mươi bảy tháng mười hai.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến đại điển Hứa Thanh Tiêu phong hầu.
Chẳng qua bây giờ toàn bộ kinh đô Đại Ngụy đều đã náo nhiệt hẳn lên.
Đại Ngụy phong hầu, đây là chuyện chưa từng xảy ra từ sau khi Bắc phạt, hơn nữa người được phong cũng không phải là người bình thường.
Ba chữ Hứa Thanh Tiêu này, nói giương mắt nhìn ra khắp thiên hạ thì có hơi khoa trương nhưng nói đưa mắt nhìn toàn bộ Trung châu thì không ai không biết.
Thế cho nên anh hùng hào kiệt ở khắc các nơi đều đi tới kinh đô Đại Ngụy, muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của vị tân hầu gia của Đại Ngụy này.
Toàn bộ kinh đô đã giăng đèn kết hoa từ sớm, lộ ra vẻ vô cùng long trọng, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả Thái Bình thi hội.
Đầu tiên là vì danh tiếng của Hứa Thanh Tiêu, thứ hai là vì Đại Ngụy đã mời rất nhiều thế lực, trong bảy đại tiên tông họ đã mời ba nhà, còn có một số thế lực khác.
Họ còn phát thiếp mời cho vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, hai vương triều cũng phái sứ giả đưa lễ vật đến.
Ba đại vương triều mặc dù vẫn ngầm hiểu lẫn nhau, luôn âm thầm làm ra các loại thủ đoạn với nhau nhưng ngoài mặt thì mọi người vẫn nể tình lẫn nhau.