Nhưng sự náo nhiệt của kinh đô, lại như chẳng liên quan gì tới Hứa Thanh Tiêu.
Trong học đường Thủ Nhân.
Hai ngày này đối với Hứa Thanh Tiêu mà nói thì xem như là tương đối thanh tịnh.
Không ai đến quấy rầy hắn, cũng không có chuyện gì phải phiền lòng, ổn định thanh thản ngồi chờ đại điển sắc phong tới rồi nói.
Hầu phủ đang được tu sửa.
Hứa Thanh Tiêu đã nhận được lục phẩm Phá Cảnh đan, nhưng hắn cũng không đi đột phá liền.
Võ giả đến lục phẩm là ‘Thoát thai’, một khi uống vào thì sẽ thoát thai hoán cốt dẫn đến một số dị tượng không giống người thường.
Cho nên đột phá ở học đường Thủ Nhân có hơi không tốt lắm, sẽ dẫn đến một vài sự chú ý không cần thiết.
Chờ sau khi về hầu phủ thì hoàn toàn có thể tự mình đột phá thật tốt.
Bình Loạn hầu phủ của hắn được xây dựng theo tiêu chuẩn của quốc công, bởi vì nguyên nhân có thêm học đường nữa cho nên chỉnh thể chiếm đến gần ba trăm mẫu, bốn hoa viên, mười sáu đình viện, còn xây dựng nên hòn non bộ.
Thời gian phong hầu là ngày ba mươi tháng mười hai.
Nhưng hầu phủ đã sớm động công vào một tháng trước, chờ sau khi đại lễ phong hầu kết thúc thì hắn có thể vào ở được ngay.
“Hứa đại nhân, thứ mà ngài muốn đã đến rồi.”
Lúc này, giọng của Lý Hiền từ bên ngoài vang lên.
Chỉ thấy Lý Hiền mang ba cái hộp ngọc đến, bên trong ngọc khí có để dược liệu.
Đây là dược liệu của Phá Cảnh đan ngũ phẩm.
Hứa Thanh Tiêu đã trực tiếp đi tìm Nữ đế hỏi xem có nguyên liệu nào tương ứng hay không, sau khi nữ đế trả lời một cách chắc chắn thì đã phái người đưa đến.
Mà ngũ phẩm Phá Cảnh đan thì còn có hơi dễ bàn, mặc dù rất trân quý nhưng ít ra thì hoàng cung Đại Ngụy cũng có.
Tứ phẩm Phá Cảnh đan mới là thứ khiến cho Hứa Thanh Tiêu đau đầu.
Tứ phẩm Phá Cảnh đan cần hai loại nguyên liệu, một bình giao long chân huyết, một chiếc sừng kỳ thú.
Giao long một khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành yêu thú nhị phẩm, là tồn tại cấp bậc Yêu vương, chỉ cần lột xác thành công thì sẽ có thể trở thành nhất phẩm hư long, có được long tính, máu của loại yêu thú này có giá trị liên thành.
Mỗi một giọt máu đều có thể dùng để làm thuốc, luyện chế ra Tục mệnh đan.
Về phần sừng kỳ thú, cũng không phải là sừng của kỳ lân mà là kỳ thú, về bản chất thì không khác gì giao long.
Hai thứ này, vương triều Đại Ngụy không có.
“Hứa đại nhân, bệ hạ nói còn hai loại dược liệu còn lại, bệ hạ sẽ nghĩ cách tìm cho ngài, mấy cái này đưa cho ngài trước.”
Lý Hiền lên tiếng nói chuyện này cho Hứa Thanh Tiêu.
“Được, trở về nhớ nói với bệ hạ một tiếng, hạ quan đa tạ.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời một câu.
Dược liệu tứ phẩm rất khó tìm, chuyện này trong lòng Hứa Thanh Tiêu hiểu rất rõ, cho dù là có, chỉ sợ Đại Ngụy cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Trước mắt hắn không cần rời khỏi Đại Ngụy, tạm thời không cần đến tứ phẩm Phá Cảnh đan.
Sau khi cầm lấy hộp ngọc, Hứa Thanh Tiêu cũng đưa một tờ ngân phiếu cho Lý Hiền, mệnh giá không nhỏ, một ngàn lượng bạc. Bây giờ cần phải bò lên trên, nhất định sẽ không chê bạc.
Mặc dù theo lễ thì khách sáo một hồi nhưng cuối cùng dưới ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu, Lý Hiền vẫn nhận tờ ngân phiếu này.
Đợi sau khi Lý Hiền đi, Hứa Thanh Tiêu trực tiếp bày dược liệu ra trước mặt đan thần cổ kinh rồi nói:
“Dược liệu ngũ phẩm đã lấy được, dược liệu tứ phẩm thì ta sẽ nghĩ cách.”
“Tiền bối, có một câu mặc dù biết không nên nói nhưng vãn bối vẫn không nhịn được muốn nói một câu.”
“Tứ phẩm Phá Cảnh đan đã cần lấy giao long chân huyết và sừng lân, vậy nhị phẩm, tam phẩm thậm chí là nhất phẩm chẳng phải sẽ cần đến máu chân long hay sao?”
Dược liệu được bày ra trước mặt đan thần cổ kinh, nhưng không thoải mái thì vẫn là không thoải mái.
Không có ý gì khác, tứ phẩm mà đã cần dùng đến giao long chân huyết rồi, tam phẩm chắc không phải là hư long chân huyết chứ hả? Nhị phẩm mà có yêu cầu chân long tinh huyết, Hứa Thanh Tiêu cũng chẳng thấy quá đáng chút nào.
Nhất phẩm thì càng không cần phải nói.
Trước đó không bàn giá cả là bởi vì không có thời gian, hơn nữa đối với vương triều Đại Ngụy mà nói thì hoàn toàn không tính là gì.
Nhưng Đan thần Cổ kinh rao giá trên trời, Hứa Thanh Tiêu cũng không thể nào cứ giống như đồ ngốc mãi.
Nghe giọng Hứa Thanh Tiêu, Đan thần Cổ kinh tất nhiên cũng hiểu Hứa Thanh Tiêu có hơi không vui.
Y cũng không tức giận mà ngược lại còn có vẻ hơi tận tình khuyên bảo.
“Tiểu hữu, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm.”
“Đầu tiên, ta luyện đan là vì ngươi mà làm, thể chất của ngươi rất khác biệt, có lẽ bởi vì nguyên nhân tu luyện dị thuật, tu luyện còn khó hơn so với người thường, cho nên muốn luyện chế thì lại càng phiền toái hơn, nhưng mỗi khi tăng lên một cấp thì thực lực của ngươi đều sẽ tăng lên cực mạnh.”
“Hiện giờ ngươi chỉ là thất phẩm, chờ sau khi ngươi uống lục phẩm Phá Cảnh đan xong, lại thêm ngũ phẩm Phá Cảnh đan, ngươi sẽ cảm nhận được mình mạnh bao nhiêu, hơn nữa mỗi lần ta đều đưa một viên Trúc Cơ đan cho ngươi, giúp ngươi ổn định cảnh giới.”
“Nói một câu ngông cuồng hơn thì trong những người cùng cảnh giới, tuyệt đối sẽ vượt hơn đám người võ đạo thế gian kia.”
“Chỉ là bây giờ ngươi vẫn chưa tiếp xúc với loại người này, mạnh hay không mạnh cũng chưa biết được.”
“Thứ hai, ngươi đừng thấy những thứ cần dùng cho tứ phẩm Phá Cảnh đan là quá khoa trương, tứ phẩm là vương phẩm, lại là một loại đan dược giúp thoát thai hoán cốt, võ đạo chi vương. Nếu như ngươi uống tứ phẩm Phá Cảnh đan lại cộng thêm tứ phẩm Trúc cơ đan.”
“Không nói những cái khác, trong đám vương cảnh trong thiên hạ ít nhất ngươi sẽ có thể vào nhóm mười người đứng đầu, đây chỉ là phỏng đoán rất khiêm tốn thôi, khiêm tốn như vậy là vì ngươi còn chưa từng học thần thông võ đạo.”
“Nếu như ngươi nắm giữ được mấy môn võ đạo thần thông thì đến lúc đó ngươi sẽ biết, bản lĩnh của lão phu mạnh thế nào.”