Mà khi cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Hứa Thanh Tiêu cũng không cảm thấy tâm trạng căng thẳng hay là chập chờn chút nào mà ngược lại lại còn lộ ra vẻ cực kỳ thản nhiên, vốn chẳng thèm quan tâm đến những ánh mắt quái lạ của đám người.
Đi thẳng đến một chỗ trong cung điện.
Trong điện cực kỳ sạch sẽ, không có bất kỳ vật dụng xa xỉ gì mà ngược lại còn có một số giỏ trúc và dụng cụ câu cá, rất lạ thường.
“Thường ngày không có việc gì thì Tuân nho thích đi câu, thời gian rất nhàn nhã, cũng không thích gây chuyện thị phi gì.”
“Người cực kì thanh nhàn, thứ người theo học chính là truyền thừa của vị thánh nhân thứ hai.”
Trần nho vừa đi vừa giới thiệu với Hứa Thanh Tiêu.
“Thì ra là thế, Tuân nho đúng thật phong nhã.”
Hứa Thanh Tiêu cảm khái nói, một vị Thiên địa đại nho không có chuyện gì thì thích đi câu cá, tính cách này đúng là rất đáng kính nể.
So sánh Tuân nho một chút, lại so với Bồng nho một chút, một người không có chuyện gì thì đi câu cá, một người thì cả ngày cứ nghĩ cách để hại người.
Cái này, người với người đúng là không so được.
Trong cung điện.
Có tiếng khò khò vang lên.
Trong điện, một bóng người đang ngồi ở vị trí thủ tịch, ông hơi cúi đầu phát ra tiếng ngáy không lớn nhưng có thể nghe được một cách rõ ràng.
Thấy cảnh này, Trần nho có hơi xấu hổ, đường đường là Thiên Địa đại nho thế mà lại ngồi ngáy ngủ bên trong cung điện, có thế nào cũng làm cho người ta không tưởng tượng nổi.
Ông muốn mở miệng thoáng đánh thức Tuân nho nhưng Hứa Thanh Tiêu lại cản ông lại, khẽ lắc đầu ra hiệu như không có chuyện gì.
Khó khăn lắm lão nhân gia mới ngủ được một giấc, hắn đợi thêm một lát cũng không sao.
Thấy ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu, Trần Chính Nho suy nghĩ rồi cũng không nói gì thêm.
Cứ như thế, hai người yên lặng chờ đợi.
Ước chừng sau hai canh giờ, cuối cùng Tuân nho cũng tỉnh dậy.
Ông mở đôi mắt ra.
Tuân nho ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiền lành tường hòa, ánh mắt còn có hơi mơ hồ, mặc dù tuổi đã cao nhưng khí chất ông cũng không nghiêng về cái loại âm u đầy tử khí của người đã bước đến cái tuổi này, chỉ là tuổi ông đã đến đó mà thôi.
“Trần Chính Nho.”
“Hứa Thủ Nhân?”
Tuân nho đã lấy lại tinh thần một cách nhanh chóng, ông chỉ nhìn qua là nhận ra thân phận của Hứa Thanh Tiêu.
“Học sinh Hứa Thanh Tiêu bái kiến Tuân nho.”
Thấy Tuân nho tỉnh lại, Hứa Thanh Tiêu liền vội vàng đứng lên mở miệng, trong lời nói lộ ra vẻ cực kỳ cung kính khiêm tốn.
Trần Chính Nho cũng đứng dậy theo, cúi đầu bái về phía Tuân nho.
“Thủ Nhân, sao đến đây mà lại không nói tiếng nào thế.”
“Lão phu đã ngủ bao lâu rồi? Các ngươi đã đợi bao lâu rồi?”
Tuân nho có hơi kinh ngạc, ông có thói quen ngủ gật, dù sao không có chuyện gì làm thì ông sẽ ngủ một chút, tỉnh ngủ thì lại vui chơi giải trí, đi câu cá, cứ vượt qua quãng đời còn lại như vậy cũng không tệ chút nào.
Ai người đến Hứa Thanh Tiêu lại tới, vì không muốn quấy rầy ông mà nguyện ý chờ đợi.
Ông cũng không đánh giá tâm tính của người này thế nào, nhưng sự nhạy cảm này đúng là rất hiếm thấy.
Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng không đơn giản chỉ là đại nho thôi, bây giờ hắn đã là người có danh tiếng đứng đầu Đại Ngụy, sắp tới sẽ được phong hầu, nhân vật cỡ này mà vẫn còn giữ được sự khiêm tốn như vậy đúng là hiếm có khó tìm.
“Cũng không bao lâu.”
“Quấy rầy Tuân nho rồi, mong Tuân nho thông cảm.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, bình tĩnh mà nói:
“Tuân nho, Thủ Nhân là vậy đấy, làm người khiêm tốn, chúng ta đợi ở đây hai canh giờ, chẳng qua Tuân nho, đây đã là lúc nào rồi mà ngài còn ngủ? Hôm qua lại đi câu đêm đúng không?”
Trần Chính Nho cũng không khách khí, có thể nhìn ra được Tuân nho là một người hiền lành, nếu không Trần Chính Nho cũng sẽ không như vậy.
“Làm gì có chuyện đó.”
“Ta không đi câu đêm, không đi câu đêm mà.”
“Được, không nói chuyện này nữa, khụ, Thủ Nhân, hôm nay ngươi đến tìm lão phu là vì chuyện gì?”
Nghe đến chuyện câu đêm, Tuân nho vội vàng phủ nhận, cũng không phải là chuyện mất mặt gì mà là nếu như bị người của Văn cung phát hiện thì chắc sẽ không tránh khỏi bị khuyên nhủ một phen, cái gì mà thân là Thiên Địa đại nho phải cho ra dáng của Thiên Địa đại nho, không thể gây ra ảnh hưởng xấu gì cho Văn cung các loại.
Dù sao thì ông nghe đến chán rồi, dứt khoát không nói gì cả, âm thầm đi đến chỗ xa xa mà câu.
Trước câu hỏi của Tuân nho, Trần Chính Nho cũng không bận tâm Tuân nho làm gì nữa, ông nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, dùng ánh mắt ra hiệu với hắn.
“Tuân nho, hôm nay học sinh đến đây là vì muốn hỏi hai chuyện, cách để trở thành Thiên Địa đại nho và thành thánh.”
Hứa Thanh Tiêu cũng nói thẳng ra, hỏi về hai chuyện này.
Làm sao để trở thành Thiên Địa đại nho cùng với làm sao để thành thánh.
Nghe thấy câu hỏi của Hứa Thanh Tiêu.
Tuân nho cũng không thấy có gì kinh ngạc, sau khi trầm tư một phen ông mới chầm chậm lên tiếng:
“Thiên Địa đại nho cũng đơn giản thôi, ít nhất đối với ngươi mà nói thì nó rất đơn giản.”
“Chỉ cần có được dân ý trong thiên hạ. Trong trận chiến với dị tộc, chỉ bằng thực lực của một người mà ngươi đã dẹp tan được mối họa này, giờ đây bách tính Đại Ngụy có thể nói là đã vô cùng kính nể ngươi rồi.”
“Chẳng qua ngươi vẫn còn thiếu một ít dân ý và một cơ hội, một thời cơ được Thiên Địa tán thành. Ba ngày sau là đại điển sắc phong, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì chút dân ý kia không thành vấn đề.”
“Vấn đề thật sự chính là cái thời cơ kia.”
Tuân nho mở miệng đề cập đến chuyện thời cơ.
Điểm này Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ, bây giờ nghe Tuân nho nói vậy thì lại hiểu thêm được một ít.
“Cần phải có thời cơ thế nào?
Lúc này, Trần Chính Nho lên tiếng, trực tiếp hỏi giúp Hứa Thanh Tiêu.
“Khó mà nói được, tùy mỗi người khác nhau.”
“Thủ Nhân, Tâm học minh ý của ngươi chính là vì bách tính, lại có thiên tự văn, nếu như muốn thụ phong Thiên Địa đại nho, được Thiên Địa tán thành thì nhất định phải dùng bản tâm ứng thiên lý.”
Tuân nho chậm nói.
Dùng bản tâm ứng thiên lý?
Lần đầu Hứa Thanh Tiêu nghe được câu nói này.
Hắn có hơi tò mò không rõ ý nghĩa của câu nói này là gì, nhưng không hiểu sao hình như lại hiểu được một chút.