Nhìn vẻ mặt không hiểu của Hứa Thanh Tiêu, Tuân nho tiếp tục nói:
“Cái gọi là lấy bản tâm ứng thiên lý, ý nghĩa của nó cũng rất đơn giản.”
“Lúc trước bất luận là minh ý, lập ngôn hay là lập thư gì thật ra đều mang theo mục đích.”
“Người ta đọc sách thì chỉ đọc sách, người vì công danh, người vì lợi ích, đều mang theo mục đích như nhau, mà muốn có được sự công nhận của trời đất, trở thành Thiên Địa đại nho thì nhất định phải dùng bản tâm ứng thiên lý.”
Tuân nho giải thích, Trần Chính Nho đứng ở một bên không nhịn được tò mò nói:
“Tuân nho, nếu dựa theo ngài nói như vậy vậy trở thành Thiên Địa đại nho chẳng phải là cần vô dục vô cầu hay không? Không thể mang theo bất kỳ mục đích gì?”
Trần Chính Nho rất tò mò, người trên đời đọc sách thật sự là đều mang theo mục đích, nhưng mà theo ý của Tuân nho, tựa như muốn trở thành Thiên Địa đại nho thì nhất định phải không mang theo bất kỳ mục đích gì.
Nếu là như vậy, vậy chẳng phải là vô dục vô cầu hay sao? Đây không phải là thánh nhâu sao?
Chỉ là, cho dù là thánh nhân thì chắc là cũng có tư tưởng của riêng mình nhỉ.
“Không.”
Tuân nho lắc đầu, nhìn về phía hai người nói:
“Cái gọi là dùng bản tâm ứng thiên lý, ý của câu này cũng không phải nói là không có dục vọng, không có mục đích.”
“Mà là biết được thiên lý, tất cả ý nghĩ và mục đích đều nhất định phải thuận theo thiên lý.”
“Minh ý cũng được, lập ngôn viết sách cũng được, muốn được Thiên Địa thụ phong nhất định phải tuân theo lý lẽ Thiên Địa.”
“Cbo nên nho đạo tứ phẩm cũng được xưng là biết thiên mệnh.”
“Thủ Nhân, ngươi chỉ thiếu thời cơ, chính là thiên mệnh. Ngươi nhất định phải rõ ràng thế nào là thiên lý, thế nào là thiên mệnh. Chuyện mà ngươi làm có thuận theo thiên lý hay không, ngươi minh ý, lập ngôn hay viết sách có phải là thuận theo thiên mệnh hay không.”
“Cho nên ngươi nhất định phải suy nghĩ cho rõ tư tưởng trong lòng của ngươi cuối cùng là gì, có phải là thuận theo thiên mệnh hay không.”
Tuân nho nói đến đây thì không nói tiếp nữa.
Bởi vì.
Nếu như nói nhiều hơn nữa thì sẽ ảnh hưởng đến Hứa Thanh Tiêu còn chẳng bằng để Hứa Thanh Tiêu tự mình lý giải.
Trong điện.
Hứa Thanh Tiêu có cảm giác như thay trời đổi đất.
Biết thiên mệnh, thuận thiên lý, tư tưởng trong lòng.
Đây chính là những điều quan trọng của Thiên Địa đại nho đó sao?
Khó trách hắn cảm thấy dân ý của mình dồi dào nhưng từ đầu đến cuối lại không có cách nào đột phá đến cảnh giới Thiên Địa đại nho kia, nhưng điều hắn chưa bao giờ nghĩ đến chính là bên trong lại còn có thêm cả tư tưởng này nữa.
Tư tưởng trong lòng của hắn.
Biết thiên mệnh, thuận thiên lý.
Hứa Thanh Tiêu dự định trở về sẽ suy nghĩ cho kỹ nếu như có thể nghĩ rõ thì có lẽ hắn sẽ thật sự có thể trở thành Thiên Địa đại nho.
Hơn nữa còn không cần phải sợ sẽ đốt cháy giai đoạn.
“Vậy phương pháp thành thánh thì sao?”
Hứa Thanh Tiêu lại tò mò hỏi thêm một lần nữa.
Chỉ là khi nghe câu hỏi này, Tuân nho có hơi trầm mặc, không phải không hiểu mà ông chỉ trầm tư.
Qua một hồi lâu, giọng Tuân nho vang lên.
“Cách thành thánh nói thì cũng đơn giản nhưng làm thì lại rất khó.”
“Cần hiểu thánh ý, lập thánh ngôn, viết thánh sách, biết thiên mệnh, có được tài khí thiên hạ.”
Tuân nho mở miệng, nói phương pháp thành thánh ra.
“Không cần dân ý nữa sao?”
Trần Chính Nho hiếu kì hỏi.
“Không cần.”
Tuân nho lắc đầu, sau đó lên tiếng:
“Con đường thành thánh chỉ cần ngươi minh ý một lần nữa, lập ngôn một lần nữa, viết sách một lần nữa, còn phải hiểu thiên mệnh một lần nữa.”
“Đồng thời ngươi còn cần có tài khí thiên hạ, mượn nhờ sức mạnh của những người đọc sách trong thiên hạ mới có thể trở thành thánh nhân.”
“Một khi bước vào tam phẩm Bán thánh, được sự tôn sùng của người đọc sách trong thiên hạ, dù không phải là thánh nhân thật sự nhưng cũng không kém lắm.”
“Thật ra trong thiên hạ này, tiên nho võ yêu ma phật, thập phẩm của nho đạo là thứ không thể nào suy nghĩ bàn luận, cũng là thứ khó có thể hiểu được nhất.”
“Võ giả nhất phẩm sẽ có được sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong thế gian này vẫn có nhất phẩm võ giả.”
“Bao gồm tiên đạo nhất phẩm, phật môn nhất phẩm cũng đều có nhưng duy chỉ có nho đạo nhất phẩm, nhắc đến là ngàn năm cũng chẳng có được vị nào.”
“Năm đời thánh nhân, từ trước đến nay.”
“Mà từ trước đến nay thì có bao nhiêu nhất phẩm võ giả, nhất phẩm hư tiên chứ.”
“Cho nên tam phẩm bán thánh đã có thể cùng ngồi ngang hàng với nhất phẩm, nhị phẩm á thánh đã có thể nhận lễ của nhất phẩm, chính là người được thiên hạ cùng nhau tôn kính.”
“Năm trăm năm trước, Chu thánh chứng đạo, vương triều Đại Ngụy nghênh đón một sự rầm rộ không có gì sánh kịp, ảnh hưởng mang đến tuyệt đối không chỉ vẻn vẹn ở chỗ ảnh hưởng trước mắt mà thôi mà lợi ích trong đó, có nhiều chỗ các ngươi không thấy được đâu.”
“Cho nên muốn thành thánh là chuyện tốt.”
“Nhưng... Không thể lỗ mãng, để lại mầm họa thì phiền lắm.”
Những lời Tuân nho nói dường như đang nhắc nhở cái gì đó.
Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được ánh mắt của Tuân nho, ông ấy biết được tâm tư của mình đã bị Tuân nho đoán được.
Cho nên Tuân nho mới mở miệng thuyết phục, âm thầm nhắc nhở mình không được hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng mà, Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, sau đó đứng lên cúi đầu về phía Tuân nho.
“Đa tạ sự chỉ giáo của Tuân nho.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói một cách cảm kích.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi mà.”
“Thủ Nhân, nếu như sau này có thời gian thì hãy đến Văn cung Đại Ngụy đọc sách thánh hiền nhiều một chút, hoặc là đi câu cá cùng với lão đầu ta cũng được.”
Tuân nho nói một cách vô cùng hiền lành.
Hứa Thanh Tiêu không khỏi cười khẽ: “Nếu như Tuân nho không chê thì sau này ta sẽ đến quấy rầy ngài nhiều hơn.”
“Ha ha ha, được, thường đến đây là được.”
“Nếu không thì lão phu sẽ để cho ngươi một gian phòng, ngươi vào Văn cung ở, cũng không phải là chuyện không thể.”
Tuân nho vừa cười vừa nói nhưng sau khi nghe xong câu này, Trần Chính Nho cũng hiểu được ý của Tuân nho.”
Tuân nho muốn mượn lực ảnh hưởng của bản thân để hòa giải sự mâu thẫn của Hứa Thanh Tiêu và Văn cung Đại Ngụy.
Chủ yếu vẫn là mâu thuẫn với Chu thánh nhất mạch.
“Đa tạ Tuân nho, chẳng qua hầu phủ cũng sắp xây xong rồi, học sinh vẫn thích ở riêng hơn, thanh tịnh hơn một chút.”
Hứa Thanh Tiêu từ chối khéo, hắn nghe ra được ý của Tuân nho.
“Được, đến đây thường xuyên là được.”
Tuân nho cười nói.
Nhưng cũng không nói thêm gì nữa.