Đi ra khỏi đại điện, vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh nhưng trong đầu vẫn luôn suy tư về Thiên địa cũng như cách để thành thánh.
Thiên Địa đại nho, tư tưởng trong lòng, hiểu thiên mệnh, thuận thiên ý.
Phương pháp thành thánh, minh ý một lần nữa, lập ngôn một lần nữa, viết sách một lần nữa, hiểu được thánh ý, còn cần phải có tài khí thiên hạ.
Đây mới thật sự là cửa ải khó.
Khó trach mà phải mấy trăm năm mới có người thành thánh, xây dựng lại một lần, điều khó khăn nhất không phải là quá trình mà là sự lý giải.
Nho đạo cần có sự lý giải, ngươi lại phải minh ý một lần nữa, nhất định phải tìm ra thứ mới mẻ, tìm ra tư tưởng mới từ những thứ vốn có.
Quá trình này còn khó hơn so với tu luyện bình thường nhiều.
Đạo của thánh nhân.
Kinh khủng như vậy đấy.
Hơn nữa, lúc này chẳng qua chỉ là tam phẩm bán thánh.
Còn nhị phẩm á thánh, nhất phẩm nho thánh thì sao?
Hứa Thanh Tiêu chỉ kì vọng đến trên nho thánh, tốt nhất là đừng phân phẩm cấp nữa, nếu không chắc hắn không chịu nổi.
Lắc đầu, Hứa Thanh Tiêu đi về phía bên ngoài văn cung.
Nhưng vào lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở phía trước, trong tay hắn cầm vài cuốn sách.
Là Hoa Tinh Vân.
“Hoa huynh.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng chủ động chào hỏi, đối với người tên Hoa Tinh Vân này, Hứa Thanh Tiêu đúng là cảm thấy rất tò mò.
Ngay từ đầu cảm thấy người này tuyệt đối không phải là loại lương thiện gì, sau đó rất nhiều chỗ đều làm cho hắn chú ý đến người này.
Nhưng mà qua hơn nửa năm rồi, Hoa Tinh Vân vẫn còn đang làm việc ở Hộ bộ, chức vị không cao, chỉ là một chủ sự, đây là vì gần đây Hộ bộ chiêu binh mãi mã cho nên Hoa Tinh Vân mưới có thể thăng chức thành chủ sự.
Đối với cái này, Hứa Thanh Tiêu rất tò mò.
Một người tài năng thế này vậy mà lại khiêm tốn như thế, đồng thời còn thong dong như vậy, lại cam tâm tình nguyện làm việc ở tầng thấp nhất.
Nếu không phải hôm nay gặp được chắc Hứa Thanh Tiêu cũng không nhớ ra người này.
“Bái kiến Trần nho, bái kiến Hứa nho.”
Sau câu chào hỏi của Hứa Thanh Tiêu, Hoa Tinh Vân lập tức khiêm tốn hành lễ, vô cùng cung kính.
Hứa Thanh Tiêu chỉ khách khí vài câu, cũng không dừng lại lâu thì đã rời khỏi Văn cung Đại Ngụy.
Mà đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, ánh mắt Hoa Tinh Vân vẫn cứ luôn rơi vào trên bóng lưng Hứa Thanh Tiêu. Trong ánh mắt hắn mang theo chút kỳ quái không hiểu được.
Vẻ mặt khó hiểu không nói nên lời.
Cứ như vậy.
Trong nháy mắt, hai ngày đã qua đi.
Toàn bộ kinh đô Đại Ngụy lại càng thêm náo nhiệt hẳn lên.
Các nước dị tộc ào ào đưa lễ vật đến, có lẽ là do bị đánh một trận nên cũng không còn lễ vật gì nhiều lắm, cố gắng gom góp chút trân phẩm đưa đến.
vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên thì đưa hậu lễ đến.
Về phần ba đại tiên tông trong đại ngụy, họ cũng lần lượt đến tặng lễ, nghe nói đệ tử phật môn cũng tới.
Lần này, rầm rộ chưa từng có, dù sao đại ngụy cũng thắng trận, tất nhiên cần phải nể mặt.
Có thể nói tân khách đều tụ tập ở kinh đô Đại Ngụy, tiếng người huyên náo.
Ngày mai chính là ngày phong hầu của Hứa Thanh Tiêu.
Trong học đường Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu vẫn lẳng lặng đọc sách như cũ, tự hỏi tư tưởng trong lòng mình là gì.
Hai ngày nay hắn đều đang suy nghĩ về tư tưởng trong lòng mình là gì, đồng thời vẫn còn đang suy tư, thiên mệnh là gì!
Cũng ngay vào lúc này.
Sư huynh Trần Tinh Hà ở ngoài cửa hô lên một tiếng:
“Sư đệ, Lộ Tử Anh gửi một phong thư tới này.”
Trần Tinh Hà mở miệng nói:
“Vâng.”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy mở cửa, nhận lấy lá thư trong tay của Trần Tinh Hà.
“Sư đệ, vi huynh đi đọc sách tiếp đây, khoa cử sắp tới rồi, không thể chậm trễ được. Ngày mai là đại lễ phong hầu, vi huynh có thể sẽ không đi được.”
“Đệ đừng suy nghĩ nhiều nha, sư huynh không có ý gì khác đâu.”
Khoa cử sắp tới rồi, Trần Tinh Hà đúng là cần phải nắm chặt, chẳng qua hắn cố ý mở miệng để Hứa Thanh Tiêu không nghĩ nhiều, không hiểu sao có hơi có cảm giác như... Giấu đầu lòi đuôi.
“Được, sư đệ chúc sư huynh trước, chúc huynh kỳ khai đắc thắng.”
Hứa Thanh Tiêu cười cười, cũng chúc mừng trước một phen.
“Ừ, chẳng qua lần khoa cử này đệ làm chủ khảo, sư đệ, có mấy câu sư huynh không thể không thể không nói.”
“Đệ nhất định phải dùng ánh mắt nghiêm khắc nhất để xét xem văn chương mà sư huynh viết, tuyệt đối không thể có bất cứ sự thiên vị gì, cho dù sư huynh có giỏi nhất đi chăng nữa thì tốt nhất chúng ta cũng nên tránh hiềm nghi, huynh không muốn để ngươi mang tiếng xấu.”
Trần Tinh Hà mang vẻ mặt kiên quyết nói.
Cố ý nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu không được thiên vị.
Mà khi nghe nói thế, Hứa Thanh Tiêu không nhịn đợc mà sửng sờ.
Nhưng suy nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu không khỏi cười một tiếng rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Trông thấy Hứa Thanh Tiêu đồng ý với nụ cười này, Trần Tinh Hà cũng cười.
Sau đó hắn ta trở lại phòng mình, mở thư của Lộ Tử Anh ra, đối phương mời hắn sau lễ sắc phong mấy ngày nữa thì đến tham gia tụ hội với các đệ tử tiên môn.
Đặt thư qua một bên, Hứa Thanh Tiêu tiếp tục đọc sách chứ không đáp lại, chờ đến khi kết thúc đại lễ sắc phong rồi nói.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong phút chốc, đã đến giờ tý.
Bên ngoài học đường Thủ Nhân, một nhóm thái giám và cung nữ lẳng lặng chờ đã lâu.
Hứa Thanh Tiêu phong hầu.
Cảnh tượng rất long trọng, lễ nghi rườm rà, giờ tý cần phải đi vào cung, xông hương tắm rửa, đợi đến khi giờ mão sẽ tiến hành đại lễ sắc phong.
Hứa Thanh Tiêu cũng cần mặc vương phục, cử hành lễ sắc phong.
Không thể cắt bớt khâu nào cả, nhất định phải long trọng.
Sau một khắc đồng hồ.
Hứa Thanh Tiêu đi theo nhóm cung nữ thái giám vào cung.
Đi vào trong cung, bể tắm đã sớm được chuẩn bị xong.
Tắm rửa gần nữa canh giờ, từng bóng dáng lần lượt xuất hiện.
Các cung nữ mang trang phục tướng hầu nói.
Lý Hiền đứng ở bên ngoài bể tắm hô lớn:
“Vân phục hắc mãng mạ vàng đến.”
“Đai lưng bát bảo vạn bảo như ý đến.”
“Ngọc bộ kỳ lân trường hoa đến.”
“Bàn long vương ngọc đến.”
“Mão sơn hà ngọc đến.”
Theo những câu nói của Lý Hiền, từng món phục sức được đưa đến trước mặt.
Đây đều là phục sức được đặt trước chế thành từ lễ bộ, mỗi một món đều là do mấy trăm thợ may ngồi chết thành, khảm đầy các loại bảo thạch, hiện lên vẻ khí phái nhưng lại không tục khí.
“Hầu gia, hầu phục đã đến, ngài có thể bước ra thay đổi rồi.”
Lý Hiền lên tiếng nói với vẻ vô cùng cung kính.