Trong hồ.
Hứa Thanh Tiêu vẫn đang tập trung suy tư.
Sau khi nghe thấy lời này.
Hứa Thanh Tiêu lấy lại tinh thần, bảo đám người lui đi.
Dù sao thì loại chuyện như thay quần áo này Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa thể nào thích ứng được việc để cho người khác giúp mình.
Giờ sửu.
Quần áo đã được thay xong.
Giờ khắc này, một cố khí thế tự nhiên được hình thành.
Trước đó Hứa Thanh Tiêu mặc một bộ y phục trắng, tràn ngập khí tức nho đạo.
Mà bây giờ khi mặc hầu phục vào, cả người Hứa Thanh Tiêu đều lộ ra bá khí, loại khí thế của thượng vị giả.
Không thể nói là cả người đã thay đổi mà nên nói trên người đã có thêm một loại khí chất tôn quý.
Loại tôn quý làm cho người ta thật sự kính sợ.
Khí thế vương giả.
Bọn cung nữ thái giám trong cung cũng thi nhau lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong lòng sinh ra nổi kính sợ.
Đương nhiên vẻ anh tuấn của Hứa Thanh Tiêu cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng gì mà ngược lại làm cho người ta cảm thấy càng trưởng thành chững chạc hơn một chút.
Cuối cùng.
Đã đến giờ mão.
Mấy tiếng chuông vang lên truyền đến toàn bộ kinh đô đại ngụy.
Đại lễ phong hầu được cử hành ở bên ngoài cổng chính hoàng cung, ở một con đường lớn.
Lúc này, vô số dân chúng đã tụ tập lại từ sớm, rất nhiều người cả đêm đều không ngủ, ai cũng muốn được tận mắt chứng kiến cảnh tượng rầm rộ này.
Hứa Thanh Tiêu được sắp xếp đến mật đạo, đến lúc đó hắn sẽ xuất hiện từ Đông Trực môn, từng bước đi đến cửa cung, mà cửa cung cũng sẽ mở ra, sắc phong hầu tước trên điện.
Bây giờ chỉ việc đi ngang qua sân khấu một hồi để cho bách tính trong thiên hạ nhìn thấy.
Giờ mão ba khắc.
Theo một chùm ánh sáng bắn lên không trung từ trong cung.
Trên trời bỗng nhiên sáng như ban ngày.
Giờ khắc này, một âm thanh vô cùng to vang lên.
“Đại điển sắc phong.”
“Bắt đầu!”
Khi âm thanh này vang lên.
Tiếng tấu nhạc cũng vang vọng khắp cả kinh đô, hai bên đường lớn, trên khắp các con phố người đông nghìn nghịt, dân chúng vô cùng kích động và hưng phấn.
Thiên Tử quân đứng ở hai bên đường để giữ gìn trật tự đồng thời cũng tạo ra hình tượng đối lập.
Tại đường lớn ở Đông Trực môn.
Bóng dáng Hứa Thanh Tiêu cũng chầm chậm xuất hiện.
Sau lưng hắn có năm trăm cung nữ và năm trăm thái giám đi theo vung hoa tấu nhạc.
Đại điển sắc phong bắt đầu.
Nhưng mà.
Vào giờ khắc này.
Bên trong thiên lao.
Một tên quản ngục lảo đảo chạy ra ngoài, thần sắc cả người đều tỏ ra vô cùng hoảng loạn.
Trương Ninh chết.
Rõ ràng là Đại Nho của Văn cung lại chết ở trong thiên lao, còn thắt cổ tự sát, quan trọng hơn là dùng máu tươi viết lên trên tường một chữ oan.
Đây là chuyện lớn.
Chuyện lớn khủng khiếp đấy.
So với chuyện giết nho còn đáng sợ hơn, một Đại Nho ngươi giết ông ta cũng được, chửi ông ta cũng không sao, công tội để đời sau tự đánh giá.
Nhưng một vị Đại Nho bị vu oan vào tù, tự sát chết, đây là chuyện lớn.
Lần này Đại Ngụy đúng là xảy ra chuyện lớn rồi, một Đại Nho tự sát, có muốn ém xuống cũng ém không nổi.
Mà đúng lúc này.
Văn cung Đại Ngụy.
Bên trong một gian mật thất.
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt từ tốn vang lên.
"Chuyện đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Tiếng nói vừa cất lên đã có giọng khác đáp lại.
"Dạ thưa Phương nho, đã thông báo cho tất cả học sinh trong thư viện, ở kinh đô có ba mươi vạn người đọc sách, bên ngoài kinh có gần hai mươi vạn học sinh."
Sau đó tiếng nói hơi lạnh lùng tiếp tục nói tiếp.
"Vạn sự đã chuẩn bị đâu vào đó, chỉ còn chờ thời cơ nữa thôi, thông tri đi, đợi thời cơ chín muồi, ngày hôm nay chắc chắn phải vạch tội Hứa Thanh Tiêu.”
"Thậm chí có chết vì Nho Đạo ta cũng không tiếc nuối."
Giọng nói đã nói xong.
Người còn lại gật đầu, sau đó ra khỏi mật thất.
Đợi người kia đi rồi.
Lại có một giọng nói khác.
"Tào nho, chúng ta phải hao phí trả giả đắt này chỉ nhằm vào mỗi mình Hứa Thanh Tiêu thôi ư?"
Giọng điệu bình tĩnh vang lên hỏi người kia.
"Không phải nhằm vào mỗi mình Hứa Thanh Tiêu đâu."
"Còn tạo thế cho Văn cung ta nữa."
"Hứa Thanh Tiêu chẳng qua chỉ là một quân cờ nằm trong kế hoạch lần này thôi."
"Một quân cờ vừa bất lực lại đáng thương."
Giọng nói thản nhiên ấy đầy ắp khinh miệt và lạnh lùng đối với Hứa Thanh Tiêu.
"Nhưng ngộ nhỡ hắn thành Thánh thật thì sao, đối với chúng ta lúc đó..."
Lời vừa nói ra, lập tức có kẻ đáp lại.
"Thành Thánh?"
"Phương nho, ông coi trọng Hứa Thanh Tiêu quá rồi."
"Đúng là hắn có tư chất thành Thánh, nhưng đáng tiếc, ngày hôm nay chúng ta phải hủy nho thân, phá nho ý, giết nho tâm của hắn."
Giọng nói kia trái lại không phải là coi thường Hứa Thanh Tiêu, mà cho rằng sau ngày hôm nay, Hứa Thanh Tiêu sẽ bị giết nho tâm, phá nho ý, hủy nho thân.
Câu này nói xong, người kia có vẻ trầm hẳn đi.
Nhưng sau một lúc, ông ta lại nói tiếp.
"Nhưng nếu không phá được nho ý của hắn thì sao giờ?"
Ông ta hỏi tiếp.
Giọng nói lạnh lẽo ấy vẫn đáp.
"Tuyệt đối không thể."
"Ngày hôm nay mượn Hạo nhiên chính khí của Chu Thánh nhất mạch, của người đọc sách trong thiên hạ, chỉ giết tâm của một vị Đại Nho, thừa sức."
"Nếu không vì tạo thế, cũng không cần dùng sức mạnh lớn như vầy."
"Với cả, cho dù hôm nay Nữ đế có bảo vệ hắn, Nho đạo của hắn cũng đã sụp đổ hoàn toàn."
"Thậm chí, lùi lại vạn bước nếu Hứa Thanh Tiêu vượt qua được cửa ải này thì sao?"
"Văn cung Đại Ngụy chúng ta cũng không phải không có kế hoạch dự phòng."
Giọng nói đó ngữ điệu bình tĩnh.
Từng câu từng chữ đều tràn ngập sự tự tin, dường như ngay từ đầu đã không sợ Hứa Thanh Tiêu, cho dù Hứa Thanh Tiêu có vượt qua được cửa ải khó khăn này hay không, bọn họ cũng có hậu thủ rồi.
Phương nho im lặng.
Qua một hồi, giọng của ông ta chậm rãi vang lên.
"Cho dù thế nào cũng không được làm trễ đại kế được."
"Kế này giúp Văn cung chúng ta tái tạo Thánh Nhân."
Nói xong Phương nho cũng rời đi.
Mà trong mật đất, cũng tỏ ra vẻ vô cùng yên tĩnh.
Cùng lúc này.
Bên trong cung Đại Ngụy.
Nữ đế đang ở trong đại điện, đợi Hứa Thanh Tiêu làm nghi thức xong.
Lúc cửa lớn mở ra, nàng cũng sẽ đi ra ngoài, đội mũ miện cho Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng đúng giờ khắc này, một tên thái giám quỳ trước mặt Nữ đế.
"Bệ hạ, Ti Lễ Giám âm thầm điều tra, hàng loạt người đọc sách khắp nơi đang đổ dồn về kinh đô Đại Ngụy, thậm chí mấy ngày nay thường xuyên tập kết lại, không biết đang thám thính chuyện gì."
"Ngoài ra, cũng có không ít người đọc sách trong kinh đô Đại Ngụy tập hợp lại, hành vi khả nghi, thám tử từ các nơi báo tin, hình như có dính dáng đến Hứa hầu gia."
Thái giám quỳ ở dưới nghiêm túc báo cáo.