Trên long ỷ.
Nữ đế xem tấu chương, sắc mặt tối xầm.
Nhưng sau một khắc, một giọng nói vang lên.
"Bệ hạ!"
Vẫn là một thái giám giống như trước.
"Vào."
Nữ đế lạnh lùng nói.
Lập tức, thái giám tiến vào, vội vội vàng vàng quỳ trên mặt đất, run rẩy giọng bẩm báo.
"Bệ hạ, trong thiên lao xảy ra chuyện, Trương Ninh, Trương Đại Nho, tự sát."
Trong nháy mắt, ánh mắt của Nữ đế lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tự sát?"
Nữ đế tuyệt đối không ngờ được rằng, Trương Ninh sẽ tự sát, nàng nghĩ đến rất nhiều loại khả năng khác nhau, nhưng lại không nghĩ đến, vì để gây rắc rối cho Hứa Thanh Tiêu, bọn chúng lại để Trương Ninh chịu chết.
Đã trở thành thù không đội trời chung rồi.
"Trương Ninh tự sát, mượn sức ép của người đọc sách trong thiên hạ, muốn đè ép Hứa Thanh Tiêu ư?"
Nhoắng cái Nữ đế đã hiểu rõ mưu kế của Bồng nho.
Cái kế này, đúng là quá độc ác.
Hứa Thanh Tiêu giỏi nhất là mượn oai, Bồng nho hôm nay cũng mượn oai để đè ép, nhưng mà lão ta biết Hứa Thanh Tiêu được thánh ân thiên vị, tất nhiên cũng vì vậy, mà không dám quấy rầy thánh ý.
Người đã chết rồi, thì không nên quấy nhiễu.
Cho nên mới đi tìm người đọc sách trong thiên hạ.
Nếu đúng là như vậy thật, đối với Hứa Thanh Tiêu chính là một đả kích trí mạng.
Giờ khắc này, bên trên đại điện long ỷ, Nữ đế suy nghĩ chớp nhoáng, nàng đang nghĩ cách hộ Hứa Thanh Tiêu, nên giải thích ra sao mới cứu được.
Mà bên ngoài cung điện.
Cửa Đông Trực môn.
Hứa Thanh Tiêu bước từng bước một hướng đến cửa hoàng cung đi ra ngoài.
Trên người hắn khoác hầu bào, uy vũ bất phàm, bước đi long hành hổ bộ, khí vũ hiên ngang, rất nhiều ánh mắt của các nữ tử hướng lên trên người Hứa Thanh Tiêu, dường như không thể nào dứt ra được.
Mà đại đa số nam tử, nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đều không nhịn được ước ao.
Nam tử nên như vậy mới đúng.
Phong vương bái tướng, đặc biệt nhất là Hứa Thanh Tiêu còn là một vị Đại Nho, văn võ song toàn, đây là cuộc đời mà biết bao nam nhân tha thiết ước mơ.
"Hầu gia dừng bước!"
Cũng đúng lúc này, giọng thái giám vang lên, bày ra thánh chỉ nói:
"Bệ hạ chiếu viết, Hứa ái khanh là cánh tay đắc lực của Đại Ngụy, hôm nay phong hầu, tam vấn tam đáp."
"Hỏi, Hứa ái khanh có trung quân ái quốc không?"
Đại lễ phong hầu vô cùng long trọng, đồng thời trình tự cũng rườm rà, đây là tam vấn tam đáp, thật ra chính là một loại tuyên thệ.
"Thần, đời này trung với minh quân, tâm niệm vì muôn dân Đại Ngụy."
Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
Trung quân ái quốc không sao hết, nhưng chắc chắn phải trung với minh quân, chứ không phải hôn quân, yêu nước cũng được, nhưng tâm niệm là muôn dân Đại Ngụy, yêu là yêu bách tính.
Người đọc sách nói chuyện đúng là có văn hoá hơn hẳn, chư vị quốc công với liệt hầu đều cùng nhau xuýt xoa so sánh, năm đó bọn họ sắc phong vương hầu, không có tý văn hoá nào, chỉ có một chữ.
Có.
"Bái!"
Tức thì, thái giám cất giọng.
Trong nháy mắt, hai hàng tướng sĩ, cùng với dân chúng Đại Ngụy đều hướng về phía Hứa Thanh Tiêu cúi đầu.
Nhưng trong đám người cũng có rất nhiều người không bái chầu, đứng im như phỗng.
Là người đọc sách.
Hứa Thanh Tiêu lướt khoé mắt, không phải một, hai người đọc sách, là rất nhiều người đọc sách, thậm chí đến cả đưa tay lên cũng không buồn nhấc.
Tựa như chỉ chớp mắt đấy, Hứa Thanh Tiêu đã biết, phiền toái đến rồi.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu không lộ bất cứ thần sắc biểu hiện này, vẫn tiến về phía trước như cũ.
Đi một nửa, thái giám lại cất giọng, câu hỏi thứ hai vang lên.
Hứa Thanh Tiêu vẫn bình tĩnh như trước, trả lời xong, tiếp tục hướng về phía trước mà đi.
Cho đến lúc đứng dưới cung điện, câu hỏi thứ ba vang lên.
Hứa Thanh Tiêu cũng bình tĩnh trả lời.
Tất cả vấn đáp, chủ yếu chỉ là mấy câu hỏi ngươi có phải trung thần của quốc gia, trung thần của bách tính, có nguyện làm tuỳ tùng đi theo Đại Ngụy hay không, câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu, toàn bộ trọng tâm đều xoay quanh bách tính.
Mỗi một câu đều không rời bách tính.
Bây giờ tam vấn tam đáp mới kết thúc, giọng của thái giám vang lên lần nữa.
"Tam vấn tám đáp hoàn tất, mời Bình Loạn hầu vào cung, để bệ hạ đội mũ sắc phong."
Cùng tiếng the thé ấy, ngay sau đó cửa cung từ từ mở ra, chỉ trong chớp mắt, tiếng tấu nhạc cất lên, tiếng chuông ngâm nga từng hồi, vô cùng trang trọng.
Tấm thảm đỏ kéo từ lối vào của cửa cung, trải ra hơn ba trăm mét.
Hứa Thanh Tiêu bước từng bước về phía trước, tất cả cung nữ thái giám đều dừng bước, dân chúng nhìn qua cánh cửa cung to lớn để thấy được sự rầm rộ bên trong.
Bây giờ chỉ còn bước cuối cùng.
Bệ hạ đội mũ sắc phong.
Chờ Hứa Thanh Tiêu bước lên thảm đỏ, một tên thái giám bưng mũ miện, từng bước một đi thẳng đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Sau đó, Nữ đế xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, tiếng thái giám tiếp tục cất lên.
"Thánh thượng đội mũ miện, sắc phong Hứa Thanh Tiêu, là Bình Loạn hầu của Đại Ngụy, nhận hầu ấn, Đại Ngụy từ trên xuống dưới, cùng tôn vinh."
Lập tức các cung nữ thái giám, bao quát dân chúng bên ngoài, cùng nhau quỳ xuống.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Thanh âm vang dội, đều nhịp, nhưng vẫn có một số người đọc sách chỉ chắp tay như cũ, bọn họ không quỳ lạy, thân là người đọc sách đều có cái quyền này.
Nhưng trong trường hợp hiện tại, quỳ cũng chính là một loại tôn trọng, thực hiển nhiên là đám người đấy đến đây kèm theo mục đích khác.
Có người phát hiện ra điềm khác lạ, nhưng im lặng không nói.
Mà chính lúc này, thái giám bưng mũ miện, hạ thấp giọng nói.
"Hầu gia, bệ hạ khẩn dụ, Trương Ninh tự sát trong thiên lao, cẩn thận."
Thái giám mặt không thay đổi, bình tĩnh nói.
Lời này khiến sắc mặt Hứa Thanh Tiêu hơi đổi, chỉ là rất mau hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Nhưng trong lòng lại nổi lên sóng thần kinh thiên.
"Trương Ninh tự sát trong thiên lao?"
Hứa Thanh Tiêu không ngờ thủ đoạn của Bồng nho chính là đây.
Lão ta để Trương Ninh chết trong thiên lao?
Nói tự sát, Hứa Thanh Tiêu có chết cũng không tin Trương Ninh là người nguyện ý đi tự sát, nội tình bên trong chắc chắn có vài điểm quái lại, không thể tránh khỏi bóng dáng của Bồng nho được.
Giỏi lắm.
Biết Bồng nho máu lạnh vô tình, không ngờ, Bồng nho lại lòng dạ nham hiểm đến thế.
Thà hy sinh một vị Đại Nho, để mượn sức ép của người đọc sách, muốn đè chết mình?
Kế này đúng là âm hiểm độc ác, quá hung độc.