Mấy ngày này Hứa Thanh Tiêu cũng đã nghĩ xem Bồng nho sẽ dùng thủ đoạn nào nhắm vào mình, hắn nghĩ rất nhiều khả năng khác nhau.
Nhưng đều phát hiện kết quả không lớn.
Cái cớ duy nhất Bồng nho có thể vin vào để công kích mình, chắc chắn là giết hàng đồ thành.
Nhưng vẫn là câu nói lúc trước, dùng thứ này không thể công kích mình được, thậm chí còn không có tý tác dụng nào.
Kết quả cuộc chiến đã bày ra ở trước mắt rồi.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu nghĩ mãi không thông, Bồng nho sẽ dùng thủ đoạn nào để tìm phiến toái cho mình, thậm chí Hứa Thanh Tiêu cũng nghĩ đến chuyện Bồng nho lại dùng cái chuyện tu luyện dị thuật để công kích mình.
Nhưng mình đã đến Văn cung tự chứng minh rồi, cho nên dùng cái này cũng vô dụng, bây giờ người trong thiên hạ đều tin mình không tu luyện dị thuật, cho nên dùng dị thuật cũng không gây phiền toái cho mình được.
Không ngờ, Bồng nho vậy mà lại để Trương Ninh tự sát trong thiên lao, dùng thủ đoạn vô cùng ti tiện này để chuốc phiền toái lên người mình.
Được.
Được lắm.
Đúng là quá giỏi rồi.
Một vị Đại Nho, chịu oan vào tù, cuối cùng tự sát trong đại lao, nếu như không đưa ra được lời giải thích nào, như vậy chuyện này cũng đủ để lưu truyền vạn năm.
Dù sao trong mắt người đời, sinh mệnh là quý giá nhất, Đại Nho còn là người chính trực nhất, không ai cảm thấy phẩm giá của nho sinh là suy đồi cả, huống hồ còn là một Đại Nho?
Giờ Đại Nho chịu oan vào tù chết rồi, đây sao lại không đủ để kích oán hận của người đọc sách trong thiên hạ lên chứ?
Kẻ không rõ chân tướng, e rằng phản ứng đầu tiên chính là, nếu như không hàm oan chịu nhục thật, đường đường là một vị Đại Nho, làm sao sẽ lựa chọn phương thức cực đoan như vậy để phản kháng?
Người chết là lớn nhất, đây là một cái quy luật khách quan đơn giản và hợp lý nhất.
Phần lớn người, cũng đều vô thức đi thương xót quần thể yếu thế hơn, nhất là những người đã chết.
Hứa Thanh Tiêu có thể mường tượng ra được, đợi chút nữa sẽ có một trận mưa tanh gió máu như thế nào.
Thật sự là quá ngoan độc.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Trương Ninh tuổi tác cũng đến lúc kiệt, giờ chết sớm hay chết muộn cũng thế, thậm chí, Trương Ninh thống hận mình, căm hận mình đến vậy, nếu như dùng cái chết của ông ta để kéo mình xuống nước cùng.
Tin chắc Trương Ninh có dưới cửu tuyền cũng sẽ cười to không ngớt.
Trước nguy cơ cực lớn này, sắc mặt Hứa Thanh Tiêu không đổi, nhưng trong lòng đang suy nghĩ cách đối phó.
Cũng chính bấy giờ, một mùi thơm thoang thoảng bay đến.
Nữ đế đi đến trước mặt rồi.
Khuôn mặt tuyệt mỹ cũng lộ ra sắc thái vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nàng cũng cực kỳ chấn định, cũng mang theo một tia kiên định, dường như đang nói với mình, chuyện này nàng đã có cách giải quyết rồi.
Cảm nhận được suy nghĩ của Nữ đế, Hứa Thanh Tiêu không nghĩ nhiều nữa, tiếp nhận lễ đội mũ sắc phong.
"Bệ hạ chiếu viết."
"Võ Xương năm đầu, Đại Ngụy gặp phải hoạ nước dị tộc phản loạn, Hứa Thanh Tiêu Hộ bộ Thị lang của Đại Ngụy nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, thống ngự lục bộ, chỉ huy cuộc chiến, một ngày trừ Phiên, ba ngày diệt Đường, ngăn cơn sóng dữ, bình loạn dị tộc, chiến công hiển hách, uy danh tứ hải."
"Trẫm, ngày hôm nay sắc phong Hứa Thanh Tiêu Hộ bộ Thị lang Đại Ngụy thành Đại Ngụy Bình Loạn hầu, cha truyền con nối đời đời không đổi, nhận vạn dân triều bái."
"Khâm thử. "
Tiếng của thái giám vang vọng khắp kinh đô, mà chính lúc này, chỉ trong một khắc, vạn dân triều bái Hứa Thanh Tiêu.
"Thảo dân lễ bái Bình Loạn hầu."
Dân chúng thi nhau quỳ xuống, dập đầu với Hứa Thanh Tiêu, bọn họ cam tâm tình nguyện thần phục, không chỉ vì Hứa Thanh Tiêu là hầu gia, mà vì mọi hành động cử chỉ của Hứa Thanh Tiêu trong vòng một năm qua, mỗi một việc, đều rõ mồn một trước mắt.
Đại Nho bất công, giận oán Đại Nho.
Hình bộ chèn ép, đại náo Hình bộ.
Quận vương có tội, dùng thánh ý trảm vương.
Con buôn ngoại biên hại người, huyết tẩy tiểu thương.
Hội thi thơ Thái Bình, thơ thành thiên cổ.
Đến Văn cung tự chứng minh, thánh nhân triều bái.
Phiên bang thoát ly, bình loạn dị tộc.
Một ngày nhập phẩm, một tháng minh ý, ba tháng lập ngôn, sáu tháng thành Đại Nho, từng chuyện một, đều rõ rành rành trước mắt người dân.
Hứa Thanh Tiêu xứng với hầu vị này, thậm chí phong Hứa Thanh Tiêu thành Đại Ngụy Bình Loạn vương, bọn họ cũng nguyện ý.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Nữ đế nhấc ngọc miện lên, sau đó Hứa Thanh Tiêu chậm rãi cúi người triều bái Nữ đế, sau đó, Nữ đế đội ngọc miện cho Hứa Thanh Tiêu.
Bàn tay trắng như ngọc mang theo hơi ấm chạm vào, Hứa Thanh Tiêu không có bất cứ suy nghĩ gì khác.
Chỉ là trong nội tâm Nữ đế có chút khác thường không nói lên lời, nàng đang vì Hứa Thanh Tiêu buộc tóc, sau đó chậm rãi nói.
"Bình Loạn hầu."
"Ngươi vì Đại Ngụy lập được công lao như thế."
"Trẫm, có thể hứa cho ngươi một tâm nguyện."
Nữ Đế nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Hứa Thanh Tiêu, tiếng nói bình tĩnh, nhưng giọng nói này lại truyền khắp kinh đô Đại Ngụy.
Nàng đột nhiên nói thế, cũng khiến đám người tò mò, bởi vì có thêm bước này.
Bình thường mà nói, sau khi đội mũ sắc phong xong là đã kết thúc hoàn toàn, sau đó từ trong ra ngoài cung đều một cảnh vui vẻ.
Không ngờ rằng, Nữ đế ấy thế lại hứa cho Hứa Thanh Tiêu một tâm nguyện, đây cũng làm người ta phải tò mò, nhưng mọi người càng tò mò hơn Hứa Thanh Tiêu sẽ lựa chọn tâm nguyện nào.
Nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Nữ đế, Hứa Thanh Tiêu cũng hơi ngỡ ngàng.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu cúi đầu trước mặt Nữ đế, sau đó chậm rãi nói.
"Thần, không có bất cứ tâm nguyện nào."
"Nhưng thần chỉ có một chuyện muốn nhờ."
Hứa Thanh Tiêu nói.
Tiếng cũng vang khắp kinh thành.
"Bình Loạn hầu cứ nói thẳng."
Nữ đế đáp.
"Cuộc chiến dẹp loạn lần này, không phải công lao của một mình thần, là công lao của triều đình Đại Ngụy, thượng thư của lục bộ, văn võ bá quan, cùng với tướng sĩ biên quan, còn có bách tính Đại Ngụy."
"Phần công lao này, thần không dám độc tài, cũng không tính là đầu công."
"Thần cho rằng, đầu công thực sự chính là con dân Đại Ngụy ta, nếu như không có bách tính ủng hộ, cuộc chiến này bất luận như thế nào đều không thể đánh thắng được."
"Cho nên, thần hy vọng, bệ hạ khai ân. "
"Miễn cho con dân Đại Ngụy ta, ba năm lương thuế."
"Thần, đa tạ bệ hạ. "
Nói đến đây, Hứa Thanh Tiêu hướng về phía Nữ đế làm một bái thật sâu, những lời này, cũng không phải suy nghĩ từ trước, cũng không có nhiều mục đích khác, là chân thành vì con dân Đại Ngụy mưu cầu hạnh phúc.
Đánh thắng nước phụ thuộc, quốc khố Đại Ngụy tăng mạnh, chuyện phải làm ngay bây giờ, chính là chung vui với nhân dân, quốc khốc có tiền rồi, mở rộng xây dựng công trình lớn cũng là chuyện tốt, nhưng đối với người dân mà nói, tạm thời không có lợi ích thực chất nào.