Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 854 - Chương 854: Ngày Phong Hầu, Bồng Nho Đại Náo, Tức Giận Chì Chiết Hôn Quân, Đại Ngụy Hứng Nhục (5)

Chương 854: Ngày Phong Hầu, Bồng Nho Đại Náo, Tức Giận Chì Chiết Hôn Quân, Đại Ngụy Hứng Nhục (5)

Hắn ta đúng thật không sợ chết, hơn nữa lửa giận đúng thật là ngút trời, bời vì lúc trước hắn tham dự vào vụ vạch tội Hứa Thanh Tiêu giết hàng.

Kết quả bị người dân đánh gần chết, mối thù này hắn đã ghi tạc vào trong lòng rồi.

Bây giờ Chu Nghiêm lại phái binh ra, hắn tất nhiên không phục.

Hơn nữa hắn đã chuẩn bị chịu chết sẵn rồi.

Có bản lĩnh thì cứ giết đi, hắn cũng không tin, Hứa Thanh Tiêu thật sự có can đảm đồ sát người đọc sách.

Nếu như vậy, thì Hứa Thanh Tiêu tiêu thật rồi.

Đúng thật, theo tiếng gầm thét của người này, trong nhất thời, có không ít người đọc sách cũng kích động lên.

"Hứa Thanh Tiêu, thủ đoạn của ngươi chỉ có giết với giết thôi ư? Ngươi giết hàng đồ thành, xem thường tính mạng của con dân là cỏ rác, xem đám người đọc sách chúng ta là con sâu cái kiến, thích giết thì giết."

"Ngày hôm nay, ngươi muốn giết ta, ta tru tâm ngươi."

"Chư vị huynh đài, Hứa Thanh Tiêu khát máu thành tính rồi, đã nhập ma, Nghiêm nho nói không sai, hắn, tu luyện dị thuật, giấy không gói được lửa, nếu không vì sao lại có thể khát máu đến thế?"

Đám người nói, tỏ ra cực kỳ phẫn nộ, càng có người nói khoác không biết ngượng mồm, nói muốn tru sát tâm của Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng quan trọng hơn là, có người nói, cho rằng Nghiêm Lỗi không sai, Hứa Thanh Tiêu đã nhập ma rồi.

"Đúng, hắn nhập ma, Hứa Thanh Tiêu đã nhập ma, nếu không thì sao hắn lại đi giết hàng đồ thành?"

"Chuyện này người thường không ai dám làm hết, chỉ có kẻ nhập ma mới làm vậy."

"Dị thuật, dị thuật, đúng, đúng, đúng, Hứa Thanh Tiêu nhất định đã tu luyện dị thuật, tâm tính của hắn cuồng vọng, luôn miệng nói vì người dân, nhưng mà hắn lại tàn bạo hung ác."

"Loại người này, sao có tấm lòng nhân ái bác ái được?"

"Hắn dùng thời gian chưa đến một năm đã trở thành Đại Nho, đây chắc chắn là do tu hành dị thuật, nếu không thì sao lại có thể nhanh đến thế?"

Từng tiếng nói vang lên, bây giờ bọn họ coi chuyện giết hàng đồ thành là do Hứa Thanh Tiêu tu luyện dị thuật gây nên.

Theo lý thuyết nói như vậy đúng là không gây ra bất cứ vấn đề lớn nào, thậm chí ngẫm kỹ cũng thấy đúng là có khả năng này thật.

Nhưng lời sau càng nói càng quá đáng, thậm chí còn kéo lên tu hành nữa.

Nhưng người đời giống nhau đều biết, Nho đạo cũng không có thuyết pháp tu luyện dị thuật gì.

Nhưng mà bây giờ quần chúng nho sinh này đã không có bất cứ lý trí nào rồi, bọn họ vì vạch tội của Hứa Thanh Tiêu, vì chèn ép Hứa Thanh Tiêu, vì phủ nhận tất cả cố gắng của Hứa Thanh Tiêu, bắt đầu thêu dệt vô cớ.

Hơn nữa lần này, bọn họ đúng thật ôm tâm lý chịu chết đến đây.

Bởi vì xỉ nhục lúc trước, lại thêm lần này Trương Ninh bỏ mạng, cũng đã chọc giận bọn họ.

Đứng ở vị trí đạo đức cao thượng, đúng là khiến người ta không sợ.

Thậm chí chỉ sợ, bọn họ còn cho rằng mình làm vậy, đang vì đại nghĩa, chết càng tốt, danh lưu thiên cổ.

"Không được nói linh tinh!"

"Chu thượng thư cũng không có ý này, còn có chuyện Trương Ninh tự sát trong thiên lao có lẽ còn có khúc mắc, đợi triều đình điều tra xong thì bàn tiếp!"

Bấy giờ, Trần Chính Nho cũng lên tiếng, ông đứng ra áp chế lửa giận của cả đám người, bởi vì bất chấp như thế nào, bây giờ chắc chắn phải dẹp loạn cho bằng được, có người ngoài đứng ở đây, cho dù có náo loạn cũng không được mất mặt với người ngoài được.

Nhưng mà, sau khi giọng nói của ông vang lên.

Người đọc sách này càng kịch liệt hơn.

"Trần nho, ông im mồm đi, bây giờ ông đã là người của Hứa Thanh Tiêu, ông phản bộ chúng ta, ông đã bị Hứa Thanh Tiêu che kín hai mắt, ta đã từng xem ông là Đại Nho, tôn trọng ông, nhưng hiện tại, trong mắt ta, ông không xứng cái chức vị Đại Nho gì hết."

"Trần nho, thân ông là Đại Nho của Văn cung, nhưng nhiều lần làm ngược ý Văn cung, cũng vì Hứa Thanh Tiêu có thể kiếm mấy đồng tiền bẩn có phải không? Trong mắt ông chỉ có tiền với tiền thôi đúng không?"

"Thứ chó má, mắng ông đấy Trần nho, ông có tức giận không? Có bản lĩnh thì bây giờ bắt ta đi, để ta cũng chết ở trong thiên lao! Chẳng qua lúc trước, Hứa Thanh Tiêu cũng bị lôi cổ vào trong tù vì tội mắng chửi Đại Nho đấy, là do Hứa Thanh Tiêu đầu têu đấy."

"Chửi hay lắm, Trần nho, cả người ông sặc mùi tiền, ông còn xứng chữ Đại Nho sao. Ông làm quan đến ung cả đầu rồi hả?"

"Hứa Thanh Tiêu, sao ngươi không nói gì đi? Ngươi chột dạ có đúng không? Ha ha."

Đủ loại âm thanh cực kỳ quyết liệt, thậm chí có người còn dám chởi bới xỉ nhục Trần Chính Nho, vô cùng kiêu ngạo cuồng vọng.

Những lời này khiến sắc mặt Trần Chính Nho thay đổi, nhưng ông không hề tức giận.

Bởi vì ông biết, chỉ cần mình hạ lệnh linh tinh thì đám người đọc sách này sẽ nổi điên lên thật, thậm chí còn đòi chết ngay ở đây thật.

Bởi vì mục đích của bọn chúng là làm lớn chuyện này lên.

Càng loạn càng tốt! Đấy chính là mục đích của bọn họ.

Đến bây giờ, Bồng nho còn chưa hiện thân, đây cũng là mưu kế ác độc của Bồng nho.

Lão ta không cần ra mặt, chỉ cần ba mươi vạn người đọc sách này thôi cũng đủ mắng chết Hứa Thanh Tiêu rồi.

Bởi vì lần này, bọn chúng đúng thật đang đứng ở vị trí đạo đức cao thượng nhất.

Trần Chính Nho nhíu mày, đám người Chu Nghiêm cũng không nhịn được nhíu mày.

Sắc mặt bọn họ đều không dễ nhìn, hễ giúp Hứa Thanh Tiêu nói câu nào, đều sẽ nhận lấy đủ loại nhục mạ.

Hơn nữa còn vô cùng khó nghe, mặt ngoài nói là học Hứa Thanh Tiêu, nhưng thực chất đang mang hết tức giận trong lòng mình xả ra ngoài.

Thấy Hứa Thanh Tiêu không đáp lại, âm thanh lại lần nữa vang lên.

"Hứa Thanh Tiêu, không nói câu nào hết là sao đấy? Chột dạ rồi?"

"Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng tưởng ngươi không nói câu nào thì không sao? Ngày hôm nay ngươi nhất định phải cho chúng ta một công đạo! Nếu không, ngày hôm nay có chết ở đây cũng phải khiến ngươi, thân bại danh liệt."

"Không nói câu nào, giả chết hả? Ngươi không phải lẻo mép lắm sao? Sao hôm nay không lẻo mép tiếp đi?"

"Nói đi, câm hả?"

Ba mươi vạn người đọc sách gầm thét liên tục, ngay từ đầu mấy ngàn người xỉ nhục, nhưng nhìn thấy cả triều đình văn võ không ai nói câu nào, Hứa Thanh Tiêu cũng không phản bác, đám người này độ nhiên ý thức ra được, Hứa Thanh Tiêu đang sợ, lần này Hứa Thanh Tiêu là đang sợ thật.

Vì vậy, càng nhiều người đọc sách đứng ra chửi tới tấp, hơn nữa tiếng mắng chửi càng ngày càng nhiều.

Mà đúng lúc này, bên ngoài kinh đô, mấy chục vạn người đọc sách cũng đến nơi rồi.

Bọn họ nghe thấy tiếng ầm ĩ trong kinh đô, liền cùng nhau cất tiếng.

"Khẩn cầu bệ hạ, ban tội Hứa Thanh Tiêu, trả lại thiên hạ thái bình cho Đại Ngụy ta!"

Bình Luận (0)
Comment