Hàng loạt tiếng nói vang lên!
Mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau khẩn cầu bệ hạ ban tội cho Hứa Thanh Tiêu.
Này đúng là nỗi nhục nhã đến nhường nào chứ.
Giờ khắc này, có không ít người đang mỉa mai, đúng là bẽ mặt mất hết thể diện.
Một bên phong hầu, bên kia vạch tội.
Buồn cười đến cực điểm.
Này là Đại Ngụy hả?
Người đứng ngoài nhìn ra, trận tranh đoạt này người thắng có là ai, đều bẽ mặt.
Nhưng Chu Thánh nhất mạch cũng biết điểm này, bọn họ không quan tâm, bẽ mặt thì bẽ mặt, bời vì bọn họ muốn thoát khỏi Đại Ngụy.
Mất mặt chỉ có Đại Ngụy, không liên quan gì đến bọn họ.
Thậm chí việc bọn họ làm ra ngày hôm nay, trong mắt bọn họ còn là thay trời hành đạo.
Cuối cùng, ngay lúc này, giọng nói của Nữ đế vang lên!
"Ngày hôm nay, chính là ngày Hứa Thanh Tiêu phong hầu, cái chết của Trương Ninh, ngày mai sẽ thảo luận, trẫm, sẽ cho Đại Ngụy một công đạo!"
Nữ đế không phẫn nộ, mà ngữ điệu lại bình tĩnh, hy vọng chuyện này để mai hẵng bàn tiếp.
Dù sao hôm nay cũng là ngày Hứa Thanh Tiêu được phong hầu.
Một việc thì quy một việc thôi.
Nhưng mà chính lúc này đây, tất cả người đọc sách đều cười mỉa.
"Thỉnh bệ hạ, ban tội cho Hứa Thanh Tiêu!"
Thái độ của bọn họ kiên quyết, căn bản không có nhượng bộ.
"Ngày mai bàn lại!"
Nữ Đế mở miệng, sắc mặt đã có chút lạnh xuống.
"Thỉnh bệ hạ, ban tội cho Hứa Thanh Tiêu!"
Bọn họ mở miệng lần nữa, thái độ kiên quyết.
"Trẫm, nói, ngày mai bàn lại."
Này đây, quốc uy của Đại Ngụy có chút rung chuyển, đường đường là quân chủ một nước, nói thế mà không ai nghe, đây đúng thật là... cục kỳ buồn cười.
"Bệ hạ!"
"Hứa Thanh Tiêu hại nước hại dân!"
"Nếu như không diệt trừ, thiên lý khó dung, bệ hạ, không thể bị gian thần mê hoặc, nếu không không phải Thánh Quân."
Có người đọc sách thuyết phục Nữ đế.
"Trẫm, nói lại một câu cuối cùng, ngày mai bàn lại, chuyện này, trẫm, nhất định sẽ cho người đọc sách khắp thiên hạ một công đạo."
Trong giọng nói của Nữ đế có chút hàn ý.
Nhưng sau đó, một tiếng gào khủng khiếp vang lên.
"Hôn quân!"
"Ngươi vẫn chưa chịu tỉnh ngộ sao?"
Theo tiếng gầm này, ngay tức thì, từ trên xuống dưới kinh đô liền triệt để sửng sốt.
Mà ánh mắt bình tĩnh của Hứa Thanh Tiêu, trong nháy mắt cũng lạnh hẳn đi.
Chửi bới hạ nhục thánh thượng.
Đây đúng là, chán sống rồi sao
Khi một tiếng hét lớn vang lên.
Có vị đại nho mở miệng, giận dữ mắng thẳng Nữ đế là hôn quân!
Bọn họ đã điên rồi.
Ngay lúc này, đám người đọc sách kia đã hoàn toàn điên rồi.
Hứa Thanh Tiêu biết vì sao bọn họ lại cuồng vọng như thế, người đọc sách như vậy đã thối rữa đến tận gốc rễ rồi.
Hoàn toàn thối rữa đến tận gốc rễ.
Lúc không có lý lẽ, bọn họ sẽ luôn kêu gào vài câu, kiên trì bịa đặt lời nói dối, hiện tại Trương Ninh đã chết, còn mình giết hàng đồ thành, có thể nói là đủ cho bọn họ nắm đằng cán.
Đám người đọc sách này há có thể không kêu gào? Làm sao có thể không mặc sức vui vẻ?
Bọn họ phấn khích đến cực điểm, giống như thánh nhân đứng ở điểm cao đạo đức, dùng văn khí để lên án tội trạng của Hứa Thanh Tiêu, ai dám giúp Hứa Thanh Tiêu, bọn họ lập tức mắng chửi người đó.
Cho dù là bệ hạ lên tiếng, cũng dám xỉ vả một câu hôn quân.
Đại nho xỉ vả Nữ đế là một lão già, cả người ông ta phát run, chỉ vào Nữ đế mắng to hôn quân.
Khi giọng nói này vang lên, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Bách tính đầu tiên là hết sức kinh hãi, sau đó không nén được tức giận, Nữ đế vừa mới đồng ý miễn thuế ba năm, kết quả đám nho sinh chết tiệt này lại nhục mạ Thánh thượng như thế.
Bọn họ muốn lên tiếng, nhưng đám người này đều là người đọc sách, bây giờ có vẻ như đang chiếm lý, bọn họ có vì Hứa Thanh Tiêu thanh minh, nhưng không có ai lắng nghe tiếng nói của bọn họ.
Sức mạnh của ba mươi vạn người đọc sách tụ tập lại với nhau thật đáng sợ.
Đáng sợ hơn nữa là, ba mươi vạn người đọc sách này, đang đứng ở đỉnh cao đạo đức, đã không còn sợ chết rồi.
Hiện tại, ngay cả Hứa Thanh Tiêu nói muốn giết bọn họ, bọn họ cũng không sợ hãi, ngược lại sẽ gia tăng thêm xung đột.
Nếu ba mươi vạn người đọc sách này chết ở chỗ này, những người đọc sách trong thiên hạ cũng sẽ không bỏ qua cho Đại Ngụy.
Không phải nói không thể tàn sát người đọc sách, mà là nhất định phải tìm ra lý do để giết, đám Nho giả hiện giờ đang tức giận tố cáo những chuyện bất công, hiện tại bọn họ đang đứng ở điểm cao đạo đức.
Nếu như giết bọn họ, cho dù Hứa Thanh Tiêu có trong sạch, cũng trở thành xấu xa thôi.
Đây chính là thủ đoạn của Bồng Nho, đơn giản mà trực tiếp, nhờ vào thế lực của đám người đọc sách trong thiên hạ, làm cho bọn họ cảm giác mình đứng ở điểm cao đạo đức.
Sau đó tùy ý phát huy năng lực của bản thân.
Chỉ là, mắng thế nào cũng được, một câu hôn quân này có phần quá đáng rồi.
“Làm càn!”
“Vũ nhục Thánh thượng, đây là tội lớn.”
An Quốc công hét lớn một tiếng, ông ta cũng chịu không nổi những người đọc sách này, một giọng nói vang lên, ông ta trấn áp ba mươi vạn người đọc sách.
Không thể không nói, vẫn là võ tướng lợi hại, một tiếng hét lớn, tức khắc ba mươi vạn người đọc sách không dám tiếp tục mở miệng nữa.
Lời An Quốc công vừa nói xong, lập tức đã có đại nho đứng ra.
Người đọc sách bình thường không dám nói gì, nhưng đại nho lại dám.
“An Quốc công, làm càn ở chỗ nào?”
“Hứa Thanh Tiêu, giết hàng đồ thành, trái với lẽ trời, tu luyện dị thuật, tâm đã thành ma, bức chết Trương Nho, hôm nay chúng ta vì muốn một công đạo cho Trương Nho, xin hỏi làm càn ở chỗ nào?”
“Trăm vạn người đọc sách phẫn nộ, trăm vạn người đọc sách giận dữ, khẩn cầu bệ hạ ban tội Hứa Thanh Tiêu, nhưng bệ hạ bị gian thần che mắt, nói một câu hôn quân thì sao nào?”
Vị đại nho này mở miệng, giận dữ mắng An Quốc công, đây là Trầm Nho.
Nghe được lời này, sắc mặt An Quốc công không khỏi khó coi, nhìn đối phương nói.
Bình Loạn hầu giết hàng đồ thành, là vì bảo đảm tính mạng của tướng sĩ chúng ta, ngày hôm nay không giết, ngày mai người chết chính là tướng sĩ Đại Ngụy ta! Tại sao lại trái với thiên lý?”
“Tu luyện dị thuật? Lần trước Bình Loạn hầu đã đi tới Văn cung tự chứng minh, ngay cả ý chí thánh nhân cũng không phát hiện Bình Loạn hầu tu luyện dị thuật, bây giờ các ngươi lại nói chuyện này? Nói hoài không dứt?”
“Bức chết Trương Nho? Các ngươi nói Trương Nho hàm oan vào tù, ông ta hàm oan cái gì? Đại Ngụy khai chiến, ông ta chẳng những không giúp đỡ, còn ở trong nước bịa đặt sinh sự, chỉ trích Bình Loạn hầu, bắt ông ta vào ngục có sai không?”
“Về phần bức chết? Trái lại lão phu cảm thấy, đây là Trương Ninh sợ tội tự sát thôi.”
An Quốc công nói, từng câu từng câu mắng trả lại, mắng đám người đọc sách này càng thêm phẫn nộ.