Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 856 - Chương 856: Bát Ngọc Thánh Xích, Trăm Vạn Văn Khí, Giết Yêu Ma, Hứa Thanh Tiêu Trở Thành Thiên Địa Đại Nho! (1)

Chương 856: Bát Ngọc Thánh Xích, Trăm Vạn Văn Khí, Giết Yêu Ma, Hứa Thanh Tiêu Trở Thành Thiên Địa Đại Nho! (1)

“An Quốc công, ngươi sỉ nhục người đọc sách chúng ta!”

“Ngươi sỉ nhục Trương Nho.”

“Trương Nho đã chết, ngươi còn ác độc như thế, ngươi là người sao?”

“Lần này Hứa Thanh Tiêu chinh chiến ngoại tộc, thu được bao nhiêu là thứ tốt, ông đã lấy được bao nhiêu thứ tốt?”

“Người đã chết, ngươi còn ngoan độc như thế, quả nhiên là khi dễ người đọc sách chúng ta mà.”

Ba mươi vạn người đọc sách đồng loạt mở miệng, mà ngay lúc này, càng nhiều người đọc sách đi vào, bọn họ là người đọc sách bên ngoài kinh đô, hiện tại gấp rút chạy tới chỗ này, trên mặt mỗi người đều tràn đầy kiên nghị.

Rõ ràng là hôm nay bọn họ phải làm một chuyện đại sự.

Đối mặt với hàng trăm ngàn lời phẫn nộ, ngay cả An Quốc công cũng có phần đối phó không nổi, dù sao số người quá nhiều rồi, mặc kệ bản thân giải thích như thế nào, hiện tại đối phương chỉ khăng khăng cắn chặt vào vấn đề của Hứa Thanh Tiêu không chịu buông.

Không nghe ngươi giải thích, hoàn toàn chỉ là quấy nhiễu, nói bừa, làm cho người tức nghẹn và phẫn nộ vô cùng.

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi nói chuyện đi chứ? Cứ không nói gì à? Biến thành người câm rồi sao?”

“Hứa Thanh Tiêu, có phải ngươi đang chột dạ? Ngươi phải chăng đang sợ hãi? Đối mặt với những người ngay chính chúng ta, ngươi đã sợ rồi sao!”

“Ta thấy ngươi đang sợ rồi, ngươi vẫn không nói lời nào, có phải đang suy nghĩ sẽ phản bác chúng ta như thế nào?”

“Ha ha ha, Hứa Thanh Tiêu, lúc này đây ngươi đã thật sự biết sợ, hôm nay, ta lại muốn xem thử, ngươi giải thích tất cả như thế nào.”

“Vẻ bề ngoài giả nhân giả nghĩa, sau lưng trộm gà trộm chó, đây chính là Hứa Thanh Tiêu sao?”

Từng tiếng mắng chửi này đến tiếng mắng chửi khác vang lên.

Bồng Nho không cần ra mặt, cũng đã đẩy cục diện đến đường cùng.

Sứ giả các nước, sứ giả của vương triều Đột Tà, sứ giả của vương triều Sơ Nguyên, bao gồm một vài Tiên đạo tông môn, rất nhiều người lẳng lặng nhìn xem, bọn họ quả thực muốn xem xem, Hứa Thanh Tiêu hóa giải rắc rối lần này như thế nào.

Thế nhưng, đối mặt với lời chửi rủa của người đọc sách, Hứa Thanh Tiêu vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Hắn quay lại, nhìn về phía những người đọc này.

Chậm rãi mở miệng.

“Chửi đủ chưa?”

Giọng nói nhàn nhạt vang lên, không có bất kỳ một tia tức giận nào, thay vào đó là một loại bình tĩnh.

Nhưng càng bình tĩnh như vậy, không hiểu sao lại làm cho trái tim mỗi người đập nhanh hơn.

Lục bộ thượng thư, chín vị quốc công đều trầm mặc, nếu Hứa Thanh Tiêu mở miệng, bọn họ cũng không nói nhiều, còn lại giao cho Hứa Thanh Tiêu là tốt rồi.

“Chưa chửi đủ, loại người như ngươi, còn không bằng heo chó, chửi ngươi ba ngày ba đêm cũng chửi không hết.”

“Không nói được gì, chỉ biết ở chỗ này giả vờ giả vịt sao? Chửi đủ chưa? Ngươi thật đúng là nực cười đến cực điểm.”

“Hứa Thanh Tiêu, bây giờ quỳ xuống đền tội, dập đầu mười cái với Trương Nho, tự phế bỏ nho vị, lưu đày cách xa ba ngàn dặm, chuyện này chúng ta có thể bỏ qua.”

“Bỏ qua cái rắm, để hắn tự sát, một mạng đổi một mạng, nếu không, chúng ta sao có thể nguôi ngoai cơn giận trước cái chết của Trương Nho được.”

“Đúng, để hắn tự sát, Hứa Thanh Tiêu quỳ xuống tự sát.”

“Hứa Thanh Tiêu, đền tội, tự sát!”

Từng giọng nói vang lên, đám người đọc sách này lớn tiếng quát, để cho Hứa Thanh Tiêu tự sát đền tội, vô cùng hung ác tàn nhẫn.

Bọn họ kêu gào, muốn hứa Thanh Tiêu tự sát, đi đày ba ngàn dặm cũng không đủ, đây chính là muốn Hứa Thanh Tiêu chết không có chỗ chôn thân.

Có thể thấy được đám người này hận Hứa Thanh Tiêu đến nhường nào.

Bên trong hoàng cung.

Hứa Thanh Tiêu đứng chắp tay sau lưng, hắn nhìn nhiều người đọc sách như vậy, một lúc sau mở miệng nói.

“Thống lĩnh Bát môn kinh binh ở đâu?”

Giọng nói vang lên, trong phút chốc từng thanh âm vang lên, bọn họ ngay lập tức từ trong đội ngũ bước ra khỏi hàng, quỳ gối ở ngoài hoàng cung, hướng Hứa Thanh Tiêu bái lạy.

“Thuộc hạ tham kiến Bình Loạn hầu.”

Bát môn kinh binh, tám vị thống lĩnh đồng loạt mở miệng, bọn họ đều là tướng sĩ, mang theo sát khí.

“Truyền lệnh của bản hầu, điều động Thiên tử quân, phong tỏa trên dưới kinh đô Đại Ngụy.”

“Khống chế toàn bộ những người đọc sách này, người tham gia chuyện này, một người cũng không thể trốn, người không tham gia chuyện này, lập tức lui đi, nếu không để bị liên lụy, chớ trách bản hầu ta lạm sát vô tội.”

Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.

Mà câu nói này, quả thực là kinh thiên động địa, làm cho tất cả mọi người đều sững sờ.

Bọn họ đều biết Hứa Thanh Tiêu hung tàn, cũng biết Hứa Thanh Tiêu người này không phải là người tốt, nhưng tất cả người đọc sách đều nghĩ, lần này có gần trăm vạn người đọc sách gây rối.

Không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu vẫn tự làm theo ý mình.

Gã này, dựa vào cái gì vậy? Rốt cuộc là vì cái gì, hắn có can đảm và dũng khí như vậy?

Không phải bọn họ cuồng vọng, chuyện này, cho dù là Nữ đế gặp phải, nàng cũng không dám nói tàn sát trăm vạn người đọc sách, tuy rằng Hứa Thanh Tiêu nói là nói khống chế, nhưng trong mắt bọn họ, chính là Hứa Thanh Tiêu muốn giết.

Trăm vạn người đọc sách, ác liệt gấp mười lần trăm lần so với tàn sát đồ thành.

So với chém đầu một vị thiên địa đại nho còn ác liệt hơn gấp trăm lần.

Người đọc sách là tồn tại có thân phận địa vị cao nhất thiên hạ này, bọn họ tu luyện Hạo nhiên chính khí, công bằng thiên hạ, với một trái tim ham đọc sách, vì thiên hạ muôn dân mà làm việc.

Nếu giết hàng loạt trăm vạn người, quốc vận của vương triều Đại Ngụy tất nhiên sẽ ít hơn một nửa.

Điều này không phải chuyện đùa, nguyên nhân là vương triều Đại Ngụy từng xuất hiện một vị thánh nhân, nói cách khác, vương triều Đại Ngụy có một nửa quốc vận, là đến từ vị thánh nhân này.

Người đọc sách có thánh ý, bọn họ đọc sách thánh hiền, tu luyện Hạo nhiên chính khí, tự nhiên mang theo thánh ý, một hai người đọc sách không tính là cái gì, trăm vạn người đọc sách, đây chính là một cỗ lực lượng không gì sánh kịp.

Cho nên khi Hứa Thanh Tiêu nói như vậy, giọng nói của Trần Chính Nho và Vương Tân Chí vang lên trước tiên.

Bọn họ dùng nho đạo thần thông, truyền âm cho Hứa Thanh Tiêu.

“Thủ Nhân, không thể được!”

“Thủ Nhân, cái này thật sự không thể làm bậy, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Không chỉ có hai vị đại nho này, còn có không ít giọng nói vang lên, giọng nói của Trần Tâm đại nho, giọng nói Chu Dân đại nho, cùng với các vị quốc công liệt hầu đều nhao nhao nói.

Bọn họ cũng tức giận, cũng phẫn hận những người đọc sách không nói đạo lý này.

Nhưng vấn đề là, Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không thể dùng phương thức này để giải quyết vấn đề.

Nếu như dùng loại phương thức cực đoan này, trước tiên không nói quốc vận Đại Ngụy có thể chống đỡ hay không, cho dù có thể chống đỡ được, Hứa Thanh Tiêu hắn cũng sẽ bị thánh phạt.

Mặc kệ Hứa Thanh Tiêu làm như thế nào, tàn sát trăm vạn nho sinh, đây chính là chuyện lớn, sẽ dẫn tới thánh phạt chân chính.

Trừ phi Hứa Thanh Tiêu bước vào thánh cảnh, tất sẽ phải chết.

Bình Luận (0)
Comment