Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 868 - Chương 868: Giết Thiên Địa Đại Nho! Phế Sạch Hạo Nhiên Chính Khí Của Một Triệu Người Đọc Sách! Trở Mặt Triệt Để (1)

Chương 868: Giết Thiên Địa Đại Nho! Phế Sạch Hạo Nhiên Chính Khí Của Một Triệu Người Đọc Sách! Trở Mặt Triệt Để (1)

Uỵch!

Bị Hứa Thanh Tiêu cho ăn một phát vả cực mạnh, Bồng Viên ngã lăn quay ra mặt đất, cảm giác đau nhức kịch liệt ập đến, ánh mắt sắc lạnh tràn đầy căm hận của Bồng Viên bắn về phía Hứa Thanh Tiêu.

Chẳng qua lão ta không mở miệng ra kêu gào cái gì hết, bởi vì Hứa Thanh Tiêu đã tự chứng minh bản thân trong sạch thành công, một phát vả này không sai.

"ngươi đúng là một con chó già mà."

"Lần đầu tiên, ngươi sai Tôn Tĩnh An với Nghiêm Lỗi ép bản nho đến Văn cung Đại Nguỵ tự kiểm chứng."

"Bản nho đi, ở bên trong Văn cung Đại Nguỵ, chẳng những tự kiểm chứng thành công, còn được thánh ý ủng hộ."

"Lần thứ hai ngay lúc này, ngươi ép Trương Ninh tự sát, muốn nhờ sức mạnh của tất cả người đọc sách khắp thiên hạ, ép bản nho phải tiếp nhận xét xử của thánh khí."

"Bản nho cũng nhận, vẫn tự kiểm chứng thành công như cũ, nhưng đến bây giờ, ngươi vẫn cho rằng bản nho tu luyện dị thuật."

"Bản nho ngược lại muốn hỏi ngươi, thánh ý của Thánh nhân, thánh khí của Thánh Nhân, đều không soát ra được bản nho tu luyện dị thuật, vậy ngươi dựa vào cái gì chắc chắn rằng bản nho tu luyện dị thuật?"

Hứa Thanh Tiêu gầm lớn, mỗi một câu của hắn, từng từ từng chữ, đều khiến người ta phải đinh tai nhức óc, nhưng nói những lời này, không có bất kỳ điểm sai nào hết.

Đúng, Bồng nho muốn Hứa Thanh Tiêu tự kiểm chứng, một lần đến Văn cung Đại Nguỵ, dẫn thánh ý ra, một lần ở hoàng cung Đại Nguỵ, làm sống lại thánh khí, thủ đoạn nào cũng mang ra dùng hết.

Kết quả sự thật đã chứng minh, Hứa Thanh Tiêu cũng không tu luyện dị thuật, ít nhất là đến cả thánh ý và thánh khí cũng không soát ra được, ấy vậy vẫn ở đây kêu gào, muốn hắt nước bẩn lên người Hứa Thanh Tiêu.

Đây đúng là quá bẩn thỉu rồi, khiến người ta phải phản cảm.

"Hứa Thanh Tiêu!"

"Ngươi có tu luyện dị thuật hay không, trong lòng ngươi chẳng lẽ còn không biết sao?"

"Ngươi giấu giếm được Thánh Nhân, ngươi giấu được chính nội tâm của ngươi sao?"

Bồng nho cuộn chặt nắm đấm, lão nhìn sang phía Hứa Thanh Tiêu, gằn từng từ từng chỗ một.

Nhưng nói xong, trong nháy mắt Hứa Thanh Tiêu nhanh nhạy nắm bắt được một thông tin.

Văn cung Đại Nguỵ có quan hệ với Bạch Y Môn.

Khắp thiên hạ này, người biết rõ chuyện mình tu luyện dị thuật, chỉ có hai người, một là Ngô Ngôn, người còn lại chỉ còn một người chính là Triệu đại phu.

Trừ đoeeì này ra, nếu phải kể ra, chỉ còn Bạch Y Môn.

Ngô Ngôn đã chết, người chết không thể nói chuyện tào lao, mà Triệu đại phu... khó mà chắc chắn được, nhưng Hứa Thanh Tiêu tin Triệu đại phu cũng sẽ không nói ra, chuyện này nếu nói ra, đối với Triệu đại phu mà nói cũng chẳng có điềm gì tốt lành cả.

Như vậy chỉ còn một đối tượng thôi, chính là Bạch Y Môn, Bạch Y Môn nắm chắc chuyện mình tu luyện dị thuật mười mươi.

Bởi vì ban đầu chính mình đã sinh ra quan hệ với Bạch Y Môn rồi, bọn chúng không có chứng cứ xác thực, nhưng bọn chúng có tự tin.

Văn cung Đại Nguỵ có quan hệ gì với Bạch Y Môn?

Tin tức này vừa xuất hiện, trong lòng Hứa Thanh Tiêu đối với Văn cung Đại Nguỵ, không, nói chính xác hơn, là đối với Chu Thánh nhất mạch trong nháy mắt đã triệt để nguội lạnh.

Mình tiếp xúc với Bạch Y Môn chẳng qua chỉ vì muốn sống tiếp thôi, không muốn đắc tội ai.

Văn cung Đại Nguỵ tiếp xúc với Bạch Y Môn, thậm chí còn rắp tâm làm chuyện ác nữa, một tổ chức tạo phản, một tổ chức phá huỷ sự yên ổn của quốc gia, thế mà lại có liên quan đến Văn cung Đại Nguỵ nức tiếng khắp thiên hạ này.

Chuyện này mà truyền ra ngoài, đúng thật là kinh tởm tới tận đáy lòng.

Bây giờ, Hứa Thanh Tiêu đã rõ ở thế giới này thượng nho cũng chia thành hai loại.

Một là kẻ đọc sách đường đường chính chính, có lẽ cũng niềm tương giao tri kỷ giữa kẻ đọc sách với nhau, có lẽ cũng sẽ ghen ghét với người khác, nhưng đều là lẽ thường cả thôi, là kẻ đọc sách bình bình, học sách của Thánh Nhân, tích ra Hạo nhiên chính khí, tu luyện nho đạo.

Một loại khác, thì lại tạo thành thứ giống như hình thức của một tôn giáo, đây chính là Chu Thánh nhất mạch, năm trăm năm trước sinh ra một vị Thánh Nhân, biến bọn họ trở thành nhóm người tôn quý nhất trong thiên hạ.

Mà cũng vì như vậy, bọn họ không nỡ để địa vị của bản thân hạ xuống, cũng không nỡ buông bỏ lợi ích mà Thánh Nhân mang đến cho bọn họ, cho nên bọn họ chắc chắn phải thông qua đủ loại thủ đoạn đề cao địa vị của chính mình lên.

Nói cho đẹp đã là gìn giữ Thánh Nhân, nhưng thực tế thì sao? Còn không phải đang mưu cầu lợi ích cho riêng mình ư?

Dùng Thánh Nhân làm bia đỡ đạn, chính là Chu Thánh nhất mạch.

Bồng Viên là một trong số đó.

Suy nghĩ rõ ràng những thứ này xong, tâm lý Hứa Thanh Tiêu không còn bất kỳ gánh nặng nào hết, lúc trước hắn vẫn luôn do dự và bối rối, đến cùng cũng không trở mặt hoàn toàn với Chu Thánh nhất mạch.

Dù sao Hứa Thanh Tiêu vẫn cho rằng, toàn bộ Chu Thánh nhất mạch cũng chưa chắc đã thối nát hết thảy, nhưng bây giờ Hứa Thanh Tiêu rõ rồi.

Đúng là Chu Thánh nhất mạch không phải toàn là người xấu, nhưng cũng chẳng có mấy ai tốt cả, cái loại đoàn thể Nho đạo chỉ xoay quanh lợi ích, thì còn tồn tại cái gì tốt hay xấu nữa ư?

Tư tưởng đã lệch lạc rồi, loại người này không xứng làm nho.

"Việc đến nước này rồi, ngươi vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ hả?"

"Bản nho đã từng cho các ngươi cơ hội, là do các ngươi không quý trọng."

"Bồng cẩu tặc, bây giờ tự phế vị Thiên Địa Đại Nho, bản nho tha cho ngươi một mạng."

Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.

Trong ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lẽo vô hạn.

Đến lúc này, không cần phải lôi thôi dài dòng gì nữa, phải cho ra kết quả.

Nhưng mà nghe lời này, Bồng nho im bặt.

Lão ta từng nói, chỉ cần Hứa Thanh Tiêu tự kiểm chứng thành công, lão sẽ phế nho vị ngay lập tức, câu này đúng là từ miệng lão nói ra thật.

Nhưng vấn đề là, ngay từ đầu lão cũng không tin Hứa Thanh Tiêu có thể tự kiểm chứng thành công, chỉ vì chọc giận Hứa Thanh Tiêu thôi.

Một tôn Đại Nho tự phế cũng chẳng có vấn đề gì cả, có lẽ một ngày nào đó cũng có thể trùng tu lại.

Nhưng một tôn Thiên Địa Đại Nho tự phế, đặc biệt là đến loại tuổi tác này, thì càng không thể nào tu luyện lại được.

Lão ta câm lặng không nói.

Nhưng đúng lúc này, từng tiếng nói vang lên.

"Hứa nho, Bồng nho chỉ là ẩu đoảng lỡ miệng thôi, ông ấy cũng muốn tốt cho người khắp thiên hạ, nếu như xảy ra việc Bồng nho tự phế Thiên Địa Đại Nho, đối với Đại Nguỵ là điềm xấu đấy."

Bình Luận (0)
Comment