"Đúng thế, Hứa nho, chuyện này là Bồng nho sai, sai rõ, nhưng tấm lòng ông ấy vốn dĩ cũng không xấu, ông ấy chỉ muốn chứng minh ngươi không có tu luyện dị thuật, bây giờ chân tướng đã rõ mười mươi, chúng ta cũng đã triệt để tâm phục khẩu phục, từ nay về sau tôn ngài là Thiên Địa Đại Nho của Đại Nguỵ."
"Hứa nho, oan gia nên giải không nên kết, nếu như bây giờ ngài lùi lại nhường một bước, đối với Đại Nguỵ, đối với Bồng nho, đối với chính bản thân ngài mà nói đều là chuyện tốt, cũng trở thành một câu chuyện hay."
"Hứa nho, đừng làm như thế, Văn cung Đại Nguỵ vốn cũng chẳng có bấy nhiêu Thiên Địa Đại Nho rồi, nếu như Bồng nho bị phế, đối với Đại Nguỵ, đối với chúng sinh thiên hạ đều là tổn thất nặng nề."
Trong nháy mắt, không ít Đại Nho đứng ra kiên trì nói chuyện.
Bọn họ biết, Hứa Thanh Tiêu đã có ý giết người rồi, nhưng vẫn muốn ra mặt nói chuyện, bởi vì nếu phế bỏ một tôn Thiên Địa Đại Nho sẽ gây ra ảnh hưởng quá lớn.
"Nực cười!"
"Thế còn ép uổng bản nho tự chứng minh bản thân trong sạch thì ở đâu?"
"Chính miệng Bồng nho đã nói, nếu như bản nho tự chứng minh trong sạch, thì lão ta sẽ tự phế nho vị, là Hứa mỗ ép Bồng nho hả?"
"Các ngươi câm miệng hết cho ta, dám nói hộ Bồng nho một câu nữa xem, có tin bản nho đây cũng phế nho vị của các ngươi cùng luôn không?"
Hứa Thanh Tiêu lớn tiếng nói.
Một đám mèo mả chuột đồng, lúc trước lúc nhúc một đống người chẳng thấy bọn chúng hé lời nào giúp mình, bây giờ muốn Bồng nho tự phế cảnh giới Thiên Địa Đại Nho thì chạy đến quỷ khóc sói gào?
Nhưng mà, từ đây Hứa Thanh Tiêu cũng nhận ra một chuyện.
Đấy chính là mình không có quyền độc ngôn.
Nếu như mình có quyền độc ngôn, ai dám đứng ra nói hộ cho Bồng nho?
Ai dám đứng ra?
Mà cái quyền độc ngôn này, không phải quyền thế ở trên triều đình, mà quyền độc ngôn của bản thân.
Thành Thánh.
Đúng, là thành Thánh.
Lúc mình thành Thánh Nhân rồi, ai còn dám đứng ra nói chuyện hộ Bồng nho?
Ai có lá gan ra giúp đỡ Bồng nho?
Chỉ tiếc là, Thánh Đạo vượt xa cảnh giới mình đang nắm giữ, nếu như nói sau khi trở thành Đại Nho, Hứa Thanh Tiêu vẫn có chút hiểu biết đối với Thiên Địa Đại Nho, nhưng bây giờ đối với cảnh giới Thánh Đạo thì hắn không có chút hiểu biết nào hết.
Giống như hai thế giới khác nhau, bị cách ly hoàn toàn.
Thánh Đạo này rất khủng bố, còn ngươi thì không có chút cảm ngộ nào cả, từ không thành có, chính là chuyện khó khăn nhất trên đời.
Chỉ là trước mắt Hứa Thanh Tiêu không nghĩ được nhiều như vậy, mà đưa ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên người Bồng Viên.
"Bồng Viên."
"Bản nho cho ngươi thời gian ba khắc đồng hồ, tự ngươi phế bỏ nho đạo của chính mình."
"Phế xong, bản nho tha cho ngươi một mạng, nếu như ngươi không muốn tự mình động thủ, thì bản nho giúp ngươi, nhưng bản nho có thể bảo đảm, ngày hôm nay ngươi sẽ máu tươi bắn ba thước."
Hứa Thiêu nói.
Giọng kia lạnh lẽo, kèm theo vô vàn uy hiếp.
Ba khắc đồng hồ.
Hơn một giây cũng không cho, chỉ cần Bồng Viên không tự phế nho vị, vậy chính hắn sẽ tự mình ra tay, chẳng qua sẽ không đơn giản nguyên phế nho vị thôi đâu.
Hắn muốn giết nho.
Cảm nhận được sát khí của Hứa Thanh Tiêu, Bồng Viên không có chút gì sợ hãi, lão ta vẫn còn đang suy nghĩ, tại sao Thánh khí lại không ép ra được ma chủng dị thuật bên trong người Hứa Thanh Tiêu.
Dường như lão ta không sợ gì hết vậy.
Ba khắc đồng hồ cũng không tính là quá lâu, người đời cũng tin Hứa Thanh Tiêu hung ác đến nhường nào, không ai dám đánh cược, sợ rằng nhỡ đâu Hứa Thanh Tiêu ra tay thật, đến lúc đó tất cả đều không kịp rồi.
Văn cung Đại Nguỵ không thể vì cơn tức giận nhất thời, mà từ bỏ một vị Thiên Địa Đại Nho được.
"Hứa nho!"
"Có thể đến Văn cung bàn bạc lại được không?"
Lúc này, một giọng nói vang lên, to lớn trang trọng, đây lại là một vị Thiên Địa Đại Nho.
Thiên hạ này có bao nhiêu Thiên Địa Đại Nho, Hứa Thanh Tiêu không biết, nếu như cẩn thận tính lại, cũng không quá ít, nhưng cũng không quá nhiều, có thể đến một trăm vị.
Mà Văn cung Đại Nguỵ, chính là vùng đất chính tông của các văn nhân khắp thiên hạ, chiếm ba phần còn ít.
Cho nên khi có thêm một vị Thiên Địa Đại Nho khác xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu không có bất cứ kinh ngạc nào.
"Nói ở đây đi."
"Bản nho không đến chỗ tối tăm ngột ngạt ấy làm gì."
Hứa Thanh Tiêu hững hờ nói, hắn không muốn đi, cứ ở đây nói đi, sao lắm lời thế nữa không biết.
Theo lời đáp lại của Hứa Thanh Tiêu, có không ít người đọc sách sắc mặt bắt đầu sầm lại, Hứa Thanh Tiêu nói Văn cung Đại Nguỵ thành chỗ tối tăm ngột ngạt.
Này đổi lại bình thường bọn họ tất nhiên phải gào mồm lên mắng, nhưng giờ có vết xe đổ, bọn họ vẫn không dám chửi lại.
Lúc này, trong đám người cũng hiểu rõ, Hứa Thanh Tiêu giận thật rồi, không nể nang gì hết nữa.
"Hứa nho đừng giận nữa."
"Chuyện đúng thật là lỗi của Bồng nho."
"Chỉ là nếu vì chút chuyện nhỏ này mà phế bỏ Thiên Địa Đại Nho của Bồng nho, đúng thật hơi quá quắt rồi."
"Không bằng như vầy đi, từ nay về sau, Bồng nho rời khỏi kinh đô Đại Nguỵ, đi chư quốc thuyết giáo, phát huy Tâm học của Hứa nho, cũng coi như một thứ cứu rỗi."
"Mà Hứa nho, từ ngày này về sau sẽ vào Văn cung Đại Nguỵ, hưởng tài khí của người đọc sách khắp thiên hạ, chúng ta cũng dốc toàn lực giúp Hứa nho trong vòng hai mươi năm tiến vào Thánh Đạo, cũng coi như là một câu chuyện hay truyền ngàn đời."
"Với tuổi của Hứa nho, hai mươi năm sau, Văn cung Đại Nguỵ cũng sẽ do Hứa nho nắm giữ, không biết ý của Hứa nho như thế nào?"
Lời của đối phương vang lên.
Không giải thích dài dòng gì, mà ném một cành ô liu ra ngoài.
Bấy giờ, rất nhiều người đọc sách biến sắc, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Văn cung Đại Nguỵ nhìn như không định lấy lui mà tiến, mà càng giống như muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu về vậy, thậm chí còn hứa hẹn để Hứa Thanh Tiêu vào Văn cung, hưởng tài khí, sau hai mươi năm, Hứa Thanh Tiêu sẽ quản lý toàn bộ Văn cung Đại Nguỵ.
Mỗi một điều kiện đều là thứ người đọc sách thiên hạ này thiết tha mơ tưởng đến.
Hiện giờ tất cả đều cho Hứa Thanh Tiêu, đây tuyệt đối không phải là cầu hoà, mà thực sự là lôi kéo, Văn cung Đại Nguỵ muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu về bên mình.
Tin này vừa nói ra.
Rất nhiều sắc mặt đều không nhịn được phải thay đổi, không chỉ người trong nho đạo, sắc mặt của Nữ đế Đại Nguỵ, Lục bộ thượng thư, bao gồm võ tướng nhất mạch đều đồng loạt thay đổi.
Lợi ích mà Văn cung Đại Nguỵ hứa cho Hứa Thanh Tiêu quá nhiều.
Lợi ích này đối với một Thiên Địa Đại Nho mà nói, cũng có sức hấp dẫn cực lớn.