Vào Văn cung, hưởng tài khí, tiếp quản Văn cung, thành Thánh Đạo.
Nho đạo tứ phẩm, trên cơ bản đã là cực hạn của người đọc sách trong thiên hạ, đi lên trên nữa chính là Thánh Đạo.
Cho nên trong mắt của Thiên Địa Đại Nho, thành Thánh đúng là vượt qua hết thảy.
Nhìn Bồng Viên xem, trước kia lão ta cũng đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Đại Nho, nhưng đến bây giờ lão ta vẫn chỉ là một Thiên Địa Đại Nho đã già.
Hơn nữa lão ta cũng không có tư cách vào Văn cung hưởng tài khí, vào Văn cung này không phải là ở trong Văn cung, mà ở chỗ thờ tượng của Văn cung, chính là bên trong thánh đường, đúng là Bồng Viên chưa có tư cách này.
Đối mặt với cám dỗ như vậy, tất cả người ở đây không nhịn được đều nhìn về hướng Hứa Thanh Tiêu.
Đúng thật, đến cả Nữ đế cũng có chút bận tâm liệu Hứa Thanh Tiêu sẽ đồng ý.
Dù sao đấy cũng là Thánh Đạo mà.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu đồng ý, thì trên lý thuyết Hứa Thanh Tiêu đã trở thành người của Chu Thánh nhất mạch, cho dù bây giờ Hứa Thanh Tiêu vẫn giữ thái độ và suy nghĩ này, nhưng lâu dài về sau, sớm muộn gì cũng sẽ bị thay đổi.
Nhưng.
Hứa Thanh Tiêu hình như không có chút chần chừ gì, nhìn về phía Văn cung đưa ra câu trả lời.
"Hứa mỗ thành Thánh, không cần đến Văn cung Đại Nguỵ."
Câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu, lạnh nhạt lại ngập tràn bá khí.
Lời này vừa nói xong, lại một lần nữa khiến cả đám người chấn động.
Đối với người đọc sách mà nói, đối mặt với sự hấp dẫn của Thánh Đạo, thế mà Hứa Thanh Tiêu không có bất cứ sự rung động nào, cho rằng chính mình không cần sự trợ giúp của Văn cung Đại Nguỵ, cũng có thể thành Thánh, trong nháy mắt không biết Hứa Thanh Tiêu đây là cuồng vọng hay là tự tin thật.
Mà đối với toàn triều văn võ mà nói, Hứa Thanh Tiêu không bị mắc lừa.
"Ôi."
"Hứa nho à, ngươi cần gì phải thế chứ?"
"Ngươi căn bản cũng không biết, Thánh Đạo khó khăn như nào, lão phu biết ngươi tư chất thông minh, là thiên tài vạn cổ, nhưng cảnh giới Thánh Đạo, tuyệt đối không đơn giản dễ dàng như ngươi tưởng tượng."
"Năm trăm năm, lấy số lượng trăm năm, mỗi một thời đại có mấy trăm vị Thiên Địa Đại Nho, nhưng sau Chu Thánh thì không còn xuất hiện Thánh Nhân nữa."
"Thậm chí là cả Bán Thánh."
"Thiên phú của ngươi, đúng thật có hy vọng thành Thánh, thậm chí đến cả thánh ý cũng tán thành ngươi, nhưng lão phu tin, Bán Thánh không phải mục tiêu của Hứa nho ngươi, nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, dựa vào chính mình, ba mươi năm mươi năm sau, ngươi có thể thành Bán Thánh."
"Nhưng mà, sau khi thành Bán Thánh thì sao? Cả đời đều ở trong cảnh giới Bán Thánh ư?"
"Nếu như có Văn cung Đại Nguỵ tương trợ ngươi, mười lăm năm sau, quá lắm là mười lăm năm sau, ngươi đã có thể thành Bán Thánh, lúc đó ngươi mới có ba mươi lăm tuổi thôi."
"Đời này có hy vọng trở thành Á Thánh."
"Hứa nho, ngươi không tính suy nghĩ cẩn thận lại sao?"
Giọng nói kia vẫn tiếp tục vang lên, lại lần nữa lôi kéo Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng trình bày chuyện sau khi thành Thánh Nhân.
"Còn lại thời gian một khắc cuối cùng."
Hứa Thanh Tiêu không buồn đáp lại, hắn bình tĩnh nhìn Bồng Viên nói như thế.
Lôi với chả kéo.
Còn không phải coi thường giá trị của chính mình hả?
Hợp tác với lũ người này, chẳng khác gì bảo hổ lột da?
"Phương nho, lão phu nói, loại người như Hứa Thanh Tiêu, bản tính trời sinh ngông cuồng, trong lòng hắn nào có chút tôn trọng người bề trên gì, cũng không có chút lòng người nào hết."
"Lão phu nghĩ mãi không thông, loại người này sao có thể trở thành Thiên Địa Đại Nho được, đúng thật là quái lạ."
"Nếu hắn rượu mời không uống, vậy chúng ta không cần để mặt mũi gì cho hắn nữa!"
Tiếng gầm lớn vang lên.
Nhưng lần này không phải vị Thiên Địa Đại Nho lúc trước nữa, mà là một Thiên Địa Đại Nho khác.
Chẳng qua người này quyết đoán thẳng thắn hơn Phương nho một ít.
Nghe cái giọng điệu kia, dường như cũng đã không muốn tiếp tục xảo trá cái gì nữa rồi.
"Haizz!"
"Tào nho bớt giận."
"Hứa nho, ngươi chớ trách tội Tào nho, ông ấy chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi."
"Hứa nho à, ta ngươi đều là người đọc sách, tôn đạo Thánh Nhân, đúng thật không cần vì chuyện này mà lầm lỡ."
Phương nho tiếp tục thuyết phục, hai người một người vào vai ác, một kẻ vào vai thiện.
"Im mịa hết đi."
Bỗng Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Sắc mặt hắn lạnh băng, đám người này đúng là ồn ào thật đấy.
"To gan!"
"Bố láo!"
Trong nháy mắt, hai thanh âm vang lên, một là của Tào nho, một lại không phải Phương nho, mà là một Thiên Địa Đại Nho khác.
Phương nho không răn dạy Hứa Thanh Tiêu, nhưng cũng không giúp Hứa Thanh Tiêu, thái độ cực kỳ rõ ràng.
Nói cách khác, bây giờ đã có ba vị Thiên Địa Đại Nho cùng nhau xuất hiện, đang muốn dùng số lượng để áp chế lại Hứa Thanh Tiêu.
"Ngậm miệng lại."
Hứa Thanh Tiêu quát lại hai Thiên Địa Đại Nho kia.
Cảnh này đúng là khiến người ta suốt đời khó quên nha.
"Hứa Thanh Tiêu, ngươi đúng là ngông cuồng."
"Phương nho ôn tồn thuyết phục với ngươi, ngươi chẳng những không nghe, còn dám nói năng kiêu ngạo, bây giờ ngươi đúng là Thiên Địa Đại Nho, nhưng ngươi vẫn chưa thành Thánh đâu."
"Còn chưa thành Thánh, ngươi đã ngôn cuồng thế này, giờ đợi ngươi thành Thánh thật, cả thiên hạ này chẳng phải do ngươi định đoạt hết rồi?"
"Mặc dù ngươi đã chứng minh bản thân trong sách, nhưng bức chết Trương nho, chuyện tàn sát hàng dân kia, ngươi còn chưa đưa ra một lời giải thích thoả đáng đâu, chẳng lẽ ngươi đang cho rằng tự kiểm chứng trong sạch xong là xong hết rồi chứ?"
Hai Thiên Địa Đại Nho thay nhau mở miệng, thay nhau mắng mỏ giận dữ.
Ngôn ngữ thì khiến người ta muốn nôn hết ra, tự kiểm chứng trong sạch rồi, lại đến chuyện ép chết Trương Ninh, rồi lại chuyện giết hàng đồ thành.
Quả nhiên, nghĩ muốn dùng miệng đáp trả thắng đối phương là chuyện không thể nữa rồi.
"Cái chết của Trương nho liên quan gì đến ta?"
"Giết hàng đồ thành, chính là ý nguyện của cả quốc gia."
"Nếu không giết hàng, không tàn sát hàng loạt dân trong thành, thì giang sơn Đại Nguỵ sẽ lâm nguy, đám hủ nho các ngươi chỉ biết giả nhân giả nghĩa."
"Nếu không giết hàng đồ thành, người chết chính là tướng sĩ của Đại Nguỵ, miệng lưỡi các ngươi đầy nhân nghĩa đạo đức lại giúp địch quốc nói chuyện."
"Tiếc là ngày hôm nay ta vẫn chưa thành Thánh, nếu như hôm nay ta thành Thánh, sẽ lột hết nho vị của các ngươi, cái gì mà Thiên Địa Đại Nho chó má gì cơ chứ?"
"Các ngươi như vậy chẳng bằng một con chó, Hứa mỗ cũng tò mò, các ngươi dựa vào thứ gì, để trở thành Thiên Địa Đại Nho?"
Hứa Thanh Tiêu giận mắng, phát hết lửa giận ra.
Nhưng chỉ sau khi nói đến đây.
Hứa Thanh Tiêu nhìn lướt qua sắc trời, rồi nhìn sang Bồng nho nói.
"Còn thời gian mười hơi thở cuối cùng, Bồng Viên, ta khuyên ngươi câu cuối cùng, tự phế nho vị."
"Bằng không, đừng nói Hứa mỗ không cho ngươi cơ hội."