Hứa Thanh Tiêu lười nói luyên thuyên, cãi nhau với loại này thì có ích gì chứ?
Mục tiêu giờ của hắn chính là Bồng Viên.
Nghe câu kia của Hứa Thanh Tiêu, Bồng Viên nhíu mày, nhưng lão ta cũng không thấy sợ hãi, bởi vì lão không tin Hứa Thanh Tiêu dám giết lão.
Tính cả mình nữa thì ở đây có tận bốn vị Thiên Địa Đại Nho.
Hứa Thanh Tiêu chỉ là một tên Thiên Địa Đại Nho mới tấn chức, dám giết mình thật sao?
Nhưng lão không nói gì, bởi vì có nói gì đi chăng nữa, đều không có tý tác dụng gì cả, tất cả giao hết cho đám người Tào nho.
Mình cứ ngậm miệng lại là lựa chọn đúng đắn nhất.
"Còn ba hơi thở cuối cùng."
Hứa Thanh Tiêu đi lên trước một bước, hắn đi đến trước mặt Bồng Viên, lạnh lùng nói.
Bồng Viên không nói câu nào, mặc dù lão ta cảm nhận được sát khí cuộn trào mãnh liệt, nhưng lão ta vốn cũng không sợ.
"Hứa Thanh Tiêu, nếu ngươi dám giết Bồng nho, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không kết thúc."
"Hứa Thanh Tiêu, nếu ngươi dám giết nho, cả đời này ngươi không thể trở thành Thánh nhân."
"Chúng ta nhượng bộ hết lần này đến lần khác, mà ngươi cũng hết lần này đến lần khác lấn tới, Hứa Thanh Tiêu, ngươi biết vì sao ngươi có thể như vậy không?"
"Không phải vì ngươi đúng là đại tài kinh thế cái gì hết, mà ngươi vô tri, ngươi ngu muội, ngươi căn bản cũng không biết, tình hình bên trong Văn cung Đại Nguỵ rốt cuộc có cái gì."
Từng giọng nói vang lên.
Bọn họ đứng ở trên cao nhìn xuống, cho rằng lý do Hứa Thanh Tiêu ngông cuồng như vậy, không phải vì là thiên tài kinh thiên động địa gì, mà do dốt nát ngu muội.
Bởi vì không hiểu, cho nên mới cảm thấy bản thân không sợ trời không sợ đất, thứ dốt nát này cũng thật dũng cảm, nhưng phiền phức nó mang đến cũng vô cùng vô tận.
Lúc này.
Bồng Viên cũng lộ vẻ mỉa mai.
Đúng, bọn họ nói không sai gì hết.
Nhưng mà, chính tại lúc Bồng Viên lộ ra tiếng giễu cợt.
Ngay trong khoảng khắc này, thanh trường đao Thái Tổ xuất hiện ở trong tay Hứa Thanh Tiêu.
Với tốc độ như sấm sét, Hứa Thanh Tiêu chém một đao ngay lập tức.
Phập!
Một cái đầu người bay lên.
Sau đó rơi xuống đất, lăn lăn một đường.
Biểu tình của Bồng Viên cực kỳ quái đảm, một phần là mỉa mai, một phần khác là kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh sau đó là vô cùng vô tận kinh ngạc, lão ta bị chém đầu, nhưng vẫn tồn tại một tia ý thức, dù sao đây là thế giới tiên hiệp, lão ta còn là Thiên Địa Đại Nho.
Chỉ là lão ta không nói được lời nào, chỉ có thể dùng ánh mắt vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Lão ta không ngờ rằng, Hứa Thanh Tiêu dám giết mình thật.
Đúng là giết mình thật rồi.
Không xỉ nhục mình, càng không phế bỏ nho vị của mình.
Ủa!
Lão ta muốn hít vào một hơi, nhưng không hít nổi, ngược lại phun ra một mồm máu tươi.
Phần thân của Bồng Viên, cũng phọt ra một cột máu tươi.
Bên trong hoàng cung.
Nữ đế sửng sốt.
Tất cả thái giám, cung nữ ở đây cũng sửng sốt.
Thượng thư của Lục bộ cũng sửng sốt.
Chư vị quốc công sửng sốt.
Hàng trăm vạn người đọc sách sửng sốt.
Bách tính ở đây cũng sửng sốt.
Người khắp nơi khắp trốn từ đầu đến cuối Đại Nguỵ đều sửng sốt.
Hứa Thanh Tiêu... Ấy thế đến nói cũng không nói, không chậm trễ giây nào đã chém đầu Bồng Viên rồi.
Đây... Đúng thật là hơi khiến người ta choáng váng đó.
Người người đều đơ hết cả ra.
Đơ cứng cả người luôn.
Ai sẽ nghĩ ra, Hứa Thanh Tiêu chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp chém đầu Bồng Viên đâu?
Bọn họ biết, Hứa Thanh Tiêu nhịn một bụng lửa giận, nhưng không ngờ được Hứa Thanh Tiêu lại dám giết như thế.
Ba vị Thiên Địa Đại Nho đều ra mặt nói hộ rồi.
Theo lý thuyết, thì kịch bản bình thường sẽ phát triển như vầy, hẳn hai bên sau khi khẩu chiến một hồi, Hứa Thanh Tiêu sẽ ép Bồng Nho tự phế nho vị Thiên Địa.
Nhưng Bồng Viên cố sống cố chết không chịu phế, ba vị Thiên Địa Đại Nho đồng loạt ra tay áp chế Hứa Thanh Tiêu, cuối cùng Nữ Đế ra mặt, giảng hòa chuyện này.
Bỗng Viên sẽ không bị phế, trừ khi Hứa Thanh Tiêu không muốn sống nữa, nhất quyết phải phế bỏ nho vị của Bồng Viên, sau đó chọc giận Văn cung Đại Nguỵ.
Nhưng dù như thế nào, Bồng Viên cũng không chết.
Nhưng bây giờ.
Bồng Viên chết queo rồi.
Đầu lão ta lăn sang một bên, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.
Mặc dù tuổi lão đã cao, cũng chẳng sống được mấy năm nữa, nhưng lão vẫn muốn sống, vì đang có một đại kế lớn đang chờ lão kìa.
Nhưng bây giờ đến chết lão cũng không mườn tượng ra được, Hứa Thanh Tiêu đúng là có can đản giết mình thật.
Sớm biết như vậy, lão thà tự phế nho vị còn hơn.
Đáng tiếc.
Không có nhiều cái sớm biết như vậy.
"HỨA THANH TIÊU!!!"
"NGƯƠI ĐIÊN RỒI!"
"Hứa Thanh Tiêu, ngươi đáng chết!"
"Hứa Thanh Tiêu, ngươi đúng là coi trời bằng vung!"
Lúc này, tiếng từ Văn cung Đại Nguỵ cuối cùng cũng vang lên.
Khủng bố như tiếng sấm rền.
Ba vị Thiên Địa Đại Nho, đồng loạt hét lên, thậm chí đến cả Phương nho, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu giết nho xong, cũng không có cái gì thuyết với chả phục nữa.
Hứa Thanh Tiêu gì cũng có thể làm thế kia, thậm chí có ép Bồng nho tự phế nho vị cũng được.
Nhưng giết nho?
Không thể nào cho phép.
Ngày hôm nay Hứa Thanh Tiêu dám giết Bồng nho, ngày mai liệu Hứa Thanh Tiêu có dám giết bọn họ hay không?
Không cần nói đến một Thiên Địa Đại Nho có ý nghĩ gì, thái độ này của Hứa Thanh Tiêu, đã khiến đám lão già kia cảm thấy căm hận không gì sánh lại rồi.
Tiếng gầm gừ vang lên.
Thanh âm cuồng loạn vang lên.
Vọng vào tai Bồng Viên, nhưng chẳng có chút giải hận gì hết, thậm chí lão ta còn muốn chửi lại đám người này.
Sao không ra tay sớm một chút có phải tốt hơn không?
Cứ phải lải nhải một hai với Hứa Thanh Tiêu để làm gì?
Các ngươi đúng là hại chết ta mà!
Đấy là suy nghĩ cuối cùng của Bồng Viên, sau đó là màn đen vô cùng, hãi hùng nháy mắt ập đến, Bồng Viên không muốn chết, lão không muốn chết.
Nhưng mà, tất cả đều không ngăn cản lại được.
Lão ta trợn to con mắt, trong đó đều là sợ hãi.
Hàng trăm vạn người đọc sách trong một khắc này, cũng triệt để lộ ra vẻ khiếp vía.
Thiên Địa đại nho, Hứa Thanh Tiêu cũng dám giết.
Thế... bọn họ chẳng lẽ càng phải chết ư?
"Khôi phục Thánh Khí, khôi phục lại Thánh Khí hoàn toàn, tru sát Hứa Thanh Tiêu ngay."
"Kẻ này đã nhập ma hoàn toàn rồi, giết giết giết!"
"Tru ma, tru ma, tru ma!!"
Từng tiếng nói vang lên.
Từng vị Thiên Địa Đại Nho và Đại Nho thi nhau gào lên, bọn họ đã điên cuồng, đã hận Hứa Thanh Tiêu triệt để.
Bọn hạ càng muốn ngay lập tức khôi phục lại Thánh Khí, giết chết Hứa Thanh Tiêu.
Đúng thật, hạo nhiên chính khí ngùn ngụt tựa núi cáo, ngay từ Văn cung Đại Nguỵ phóng thẳng lên tận trời, tất cả đều nhập hết vào bên trong Bát Ngọc Thánh Xích.
Trong nháy mắt.
Thiên địa biến sắc, Văn cung Đại Nguỵ muốn ra tay thật rồi.