Thoắt một cái, An quốc công đã xuất hiện ở trong Văn cung Đại Ngụy, sức mạnh vô song ập ra, đây là vương uy, An Quốc công giống như một con mãnh hổ vậy.
Ông xông thẳng vào trong Văn cung Đại Ngụy, tìm Tào nho ở bên trong cung điện.
Lão này sắc mặt vô cùng khó coi ngồi trong cung điện, trông thấy An Quốc công xuất hiện, trong ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ.
Chát! Chát! Chát!
An Quốc công cũng mặc kệ ngươi có thế nào, nâng tay lên là làm ba mươi phát vả, vỗ đôm đốp lên trên mặt Tào nho.
Mỗi một bàn tay vung ra vang to vô cùng, đáng tiếc không truyền đến được hoàng cung Đại Ngụy.
Ba mươi phát vả xong.
Tào nho cắn răng hứng lấy, An Quốc công cũng không thể đánh chết Tào nho được, nhất định phải thu bớt lực lại.
Ba mươi phát vả, không chỉ đánh Tào nho, mà còn khiến lão mất hết cả mặt.
"Hồi bẩm bệ hạ, đã vả đủ ba mươi phát, có muốn vả nữa không?"
Giọng nói của An Quốc công từ trong Văn cung Đại Ngụy vọng ra.
Vang đến tận bên trong hoàng cung Đại Ngụy.
"An Quốc công nghe lệnh, nếu ai còn dám đánh trống lảng nữa, một lần là vả miệng, lần thứ hai là trượng hình, lần thứ ba là chém đầu."
Nữ đế lần nữa bá đạo lên tiếng, ngăn đám lão già này lộn xộn nghe nhìn.
Chuyện nào ra chuyện nấy, không được lôi chuyện khác ra nói, dám làm thế thì giết luôn.
Còn lảm nhảm với ngươi nhiều làm gì?
Mọi người đều nghe được sát khí bên trong ngữ khí của Nữ đế.
Đây không phải nói đùa, mà là nghiêm túc.
"Thần, tuân chỉ!"
An Quốc công hành lễ đáp, sau đó ánh mắt hướng về phía đám người Thiên Địa Đại Nho và Đại Nho, bên trong ánh mắt bịt kín khinh miệt và coi thường.
Đám Đại Nho thì sắc mặt cả lũ đều khó coi, đối mặt với ánh mắt của An Quốc công, chỉ đành giận mà không dám nói gì.
Đối phó với Hứa Thanh Tiêu, bọn chúng còn có thể chửi mắng lại, nhưng đối mặt với Nữ đế thì bọn họ không làm được, cũng không dám cãi lại nữa.
Muốn cãi tiếp, thì người chết chính là mình.
Cả đám im thin thít.
Mà giọng của Nữ đế lại tiếp tục vang lên.
"NÓI!"
"Dèm pha chuyện Hứa ái khanh nhập ma, các ngươi giải thích như thế nào?"
"Hôm nay nếu không giải thích được, đừng ai hòng thoát được."
"Trăm vạn người đọc sách, các ngươi cho rằng trẫm không dám giết ư?"
"Thiên Tử quân nghe lệnh."
"Khống chế tất cả người đọc sách trong kinh thành."
"Phàm là Chu Thánh nhất mạch, phàm là kẻ tham dự vào việc này, nếu như không nói cho rõ ra thì chém đầu ngay tại chỗ."
"Ngày hôm nay trẫm phải hỏi cho thật rõ! Phải nhìn cho thật rõ xem! Giang sơn Đại Ngụy này, rốt cuộc là của Văn cung Đại Ngụy, hay là của trẫm?"
Câu cuối của Nữ đế cũng kéo theo điên cuồng và cuồng nộ.
Thích chống đối đúng không? Thích không nhượng bộ đúng không?
Vậy hôm nay, nàng muốn đám người này nhìn xem, đế vương nổi giận là thế nào.
Kẻ vô học giận dữ, máu phun năm bước.
Đế Vương giận dữ, thây phơi hàng triệu.
Nàng không sợ đâu.
Thánh chỉ vừa ra, mấy chục vạn Thiên Tử quân trong nháy mắt đã bắt đầu hành động, một đám rút trường đao ra, sát khí đắng đắng, khống chế tất cả người đọc sách lại, thậm chí năm ngàn quân tinh nhuệ ngay lập tức vây kín bên ngoài Văn cung Đại Ngụy.
Chỉ cần Nữ đế nói, bọn họ sẽ lao vào chém giết.
Nho giả đúng thật rất mạnh, có thể ngưng tụ ra được sức mạnh của trời đất, nhưng vấn đề là, bọn họ vẫn chỉ là người bình thường, vẫn là phàm nhân, một vị Thiên Địa Đại Nho, không đánh lại được một tên thất phẩm võ giả.
Nói cách khác, Nữ đế dám nói giết thật, ngay ngày hôm nay không có một kẻ đọc sách nào có thể trốn được kiếp nạn này.
Cộp cộp cộp!
Tiếng bước chân đều răm rắp, dường như không đến một khắc, đã kiểm soát tất cả nhóm người đọc sách.
Mọi người đọc sách run như cầy sấy, bọn họ cùng nhau quỳ trên mặt đất, thậm chí có không ít người đọc sách hèn nhát, đã sợ đến ngất xỉu.
Hung ác như Hứa Thanh Tiêu, chẳng qua cũng chỉ phế bỏ nho vị của bọn họ thôi, bọn họ biết rõ Hứa Thanh Tiêu không dám giết họ.
Nhưng Nữ đế thì khác, nàng là Đế Vương của Đại Ngụy, là người cầm quyền của Đại Ngụy, nếu nàng mở miệng nói muốn giết nho, vậy sẽ là thây phơ hàng triệu thật đấy.
"Xin bệ hạ bớt giận!"
"Xin bệ hạ nguôi giận!"
"Bệ hạ, chuyện này là do chúng ta sai rồi, mong bệ hạ bớt giận."
"Bệ hạ, chuyện này chúng ta chưa điều tra thật kỹ, hơi đổ tội oan cho Hứa nho, mong bệ hạ đừng giận nữa."
Cuối cùng, dưới uy áp của Nữ đế, trong Văn cung Đại Ngụy cũng vang tiếng đáp lại.
Bọn họ rén rồi.
Rén thật rồi.
Nhìn ra được Nữ đế lần này đúng thật nổi bão rồi, thiên uy này trấn át khiến bọn họ không dám ho he cái gì cả.
Bọn họ nhận sai, nhưng mà nhận sai với Nữ đế, chứ không nhận sai với Hứa Thanh Tiêu.
"Nếu sai, xin lỗi Hứa ái khanh."
"Văn cung Đại Ngụy, Chu Thánh nhất mạch đều đến đây xin lỗi."
"Thiên Địa Đại Nho hành lễ, Đại Nho quỳ lạy, người đọc sách hành ba lạy chín bái."
Nữ đế lạnh lùng nói.
Nói một câu xin lỗi là xong? Thậm chí không phải xin lỗi mình, mà là xin lỗi Hứa Thanh Tiêu kìa.
Đồng thời phải làm đại lễ xin lỗi, nếu không, uổng công bị đám người này vu oan?
"Bệ hạ, chúng ta đã biết sai, người làm như vậy, có phải hơi quá rồi không?"
Có Đại Nho mở miệng, cau mày, không hiểu sao cảm thấy Nữ đế đúng thật có chút quá quắt.
Chúng ta đã nhận sai rồi, sao ngươi còn bắt chúng ta làm như vậy? Thế không phải để bọn ta mất hết mặt mũi hả? Hơn nữa còn bắt Thiên Địa Đại Nho hành đại lễ, Đại Nho quỳ lạy, dưới Đại Nho thì ba lạy chín lạy.
Đúng là quá nhục.
Toàn bộ Chu Thánh nhất mạch, mặt mũi ném hết ra chuồng gà rồi.
Sứ giả các chư quốc còn ở đây, sau ngày hôm nay, chẳng phải người trong thiên hạ ai cũng chê cười bọn họ rồi ư?
"Vả miệng."
Nữ đế nói, nàng căn bản cũng không cho đối phương bất cứ cơ hội phản bác nào.
Dám chất vấn, vả miệng.
Chất vấn nữa, trượng hình.
Còn dám nói linh tinh thêm một câu nữa, chém luôn.
Ngay lập tức, An Quốc công lại đi đến vả miệng, Đại Nho vừa mới lên tiếng, bị An Quốc công tóm cổ cho ăn tát.
Đại Nho còn lại nhìn thấy cảnh này, không biết tại sao có chút khó chịu, cũng có chút tức giận.
Nghĩ thằng này bị thần kinh thật rồi, đã đến lúc này còn đến phiên Đại Nho ngươi nói chuyện hả? Ngoan ngoãn ngậm miệng lại không được à? Tào nho bọn họ còn chưa nói gì đâu.
Ngươi từ đâu thò chân đến thêm dầu vào lửa? Chán sống rồi?
Sau khi vả miệng xong, lão kia miệng đầy máu tươi, đã cao tuổi rồi còn bị ném cái bịch xuống đất, phát ra tiếng khóc rống, chủ yếu là do đau và nhục nhã.
"Xin lĩnh chỉ."
Ngay lúc này, tiếng Phương nho vang lên, ông ta đáp lại, đồng ý yêu cầu kia của Nữ đế.