Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 876 - Chương 876: Đế Vương Giận Dữ, Thây Phơi Hàng Triệu! (3)

Chương 876: Đế Vương Giận Dữ, Thây Phơi Hàng Triệu! (3)

Sau một khắc, Phương nho chủ động đi ra ngoài Văn cung Đại Ngụy, hướng về phía hoàng cung, hai vị Thiên Địa Đại Nho khác cũng đồng loạt đi theo.

Bởi vì đám già này biết.

Một khi Nữ đế nổi giận, ai cũng không đỡ nổi, kẻ địch của các lão, trước mắt không phải Nữ đế, cũng không thể là Nữ đế.

Cho nên chỉ đành nhẫn nhịn.

Cho dù không vui, nhưng cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Rất nhanh sau đó, từng Đại Nho cũng đi theo, bao gồm một ít người đọc sách, bọn họ biết, nếu chính mình không làm theo, Nữ đế chắc chắn sẽ không buông bỏ ý đồ này.

Sau ba khắc đồng hồ.

Mọi người đều đi đến bên ngoài hoàng cung Đại Ngụy.

Tào nho, Phương nho, Khương nho, ba vị Thiên Địa Đại Nho xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh Tiêu.

Tào nho tuổi tác lớn nhất, thoạt nhìn như ngọn đèn cầy leo lắt trước gió sắp tàn, trên mặt phủ kín nếp nhăn chằng chịt như lớp vỏ khô, chống quải trượng, bước chân run lẩy bẩy, dáng vẻ như thể có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Phương nho thì còn trẻ tuổi hơn một chút, mặc tố bào, về phần Khương nho thì mặc một bộ áo bào đen.

Ba người đấy đều là Thiên Địa Đại Nho của Văn cung.

Chẳng qua tính cách của ba người không giống nhau, thái độ của Tào nho đối với Hứa Thanh Tiêu rất gay gắt, ghét cay ghét đắng Hứa Thanh Tiêu, từ ánh mắt của lão là có thể nhìn ra được.

Mà Phương nho thì tương đối ôn hoà hơn chút, ông ta muốn lôi kéo Hứa Thanh Tiêu về bên mình, có điều đã bị Hứa Thanh Tiêu cự tuyệt, về phần Khương nho thì giống Tào nho.

Trên thực tế thì Khương nho đối vứa Hứa Thanh Tiêu ngay từ đầu cũng không thấy ghét đến vậy, ít nhất là trước khi Hứa Thanh Tiêu giết Bồng nho.

Nhưng sau khi Hứa Thanh Tiêu giết Bồng nho, Khương nho đã căm ghét Hứa Thanh Tiêu triệt để.

Huống chi bây giờ, còn phải xin lỗi Hứa Thanh Tiêu nữa?

"Chúng ta bị tiểu nhân che mắt, không phân biệt đúng sai, vu oan Hứa nho, mong Hứa nho khoan hồng độ lượng, tha thứ lỗi chúng ta không biết phân biệt đúng sai."

Phương nho rất hào phóng, ông ta đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu cúi đầu.

Đúng là hành đại lễ thật, không có chút nhăn nhó nào.

Nhưng Tào nho và Khương nho thì khác, căm ghét trong lòng bọn họ đã dâng đến cực điểm, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ thái độ của Nữ đế là gì.

Cho nên hai người run rẩy cúi đầu với Hứa Thanh Tiêu, bản thân bày ra một thái độ đứng ở thế cực kỳ yếu, như vậy trong nhất thời, trong mắt của người đọc sách, cũng sẽ ngày càng căm hận Hứa Thanh Tiêu hơn.

Thủ đoạn này, đúng là khiến người ta kinh tởm.

Nhưng cũng không quan trọng, giờ kẻ thiệt thòi là bọn họ, không phải Hứa Thanh Tiêu.

"Xin Hứa nho tha lỗi chúng ta không biết phân biệt đúng sai."

Đại Nho khác cũng hành lễ theo, nhưng mà người quỳ ở trên đất cũng không phải ít, nhưng cũng không nhiều, chừng khoảng ba mươi, bốn mươi người.

Rất rõ ràng còn một số bộ phận Đại Nho vẫn chưa hề đi ra.

Nhưng cũng không kém gì nhiều, bởi vì mục đích đã đạt được rồi.

"Xin Hứa nho tha cho chúng ta không biết đúng sai."

Mà bên ngoài hoàng cung, hàng trăm vạn người đọc sách quỳ ở trên mặt đất, bọn họ la lớn, đã có sợ hãi cùng với tủi nhục, còn có khuất phục với không cam tâm, có vài tiếng khóc vang lên, nghe ra được trong lòng bọn họ cũng rất khó chịu.

Cốp cốp cốp!

Tiếng đập đầu vô cùng đồng loạt, mặt đất cũng rung lên.

Nhìn thấy cảnh này, Hứa Thanh Tiêu rất là thoải mái, thoải mái từ đầu đến chân luôn.

Quả nhiên khi địa vị đạt đến trình độ nhất định, làm việc cũng càng thoải mái hơn.

Mình đây cho dù có nói cái gì, lũ người đọc sách đều tìm một ít lý do đến chửi ngược, phản bác lại, hoặc là đầu đuôi lẫn lộn, hoặc là kéo bè kéo phái, trông việc nhẹ tránh việc nặng.

Giờ Nữ đế mới mở miệng, các ngươi muốn trông việc nhẹ lẩn việc nặng hả? Dám trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thì đánh luôn, đánh đến lúc ngươi ngoan ngoãn trả lời vấn đề này.

Còn nếu như mình là Thánh Nhân, cũng có thể làm được đến mức này, nếu mình thành Thánh Nhân thật, phải chơi Văn cung Đại Ngụy này một vố lớn, khiến Chu Thánh nhất mạch ăn một vố đau cả đời.

"Già cả thế rồi còn không phân biệt nổi đúng sai, tính rúc trong bụng chó sống cả đời?"

"Nể mặt bệ hạ, bản nho tha thứ các ngươi, nhưng mà nếu có lần sau, đừng trách bản nho nhịn đau hạ sát thủ."

Hứa Thanh Tiêu tức giận mắng mỏ một hồi, giống như trưởng bối dạy dỗ vãn bối vậy.

Nhục nhã như này, đúng là khiến trong đám người phải bực bội trong lòng, khó có mấy ai có thể nuốt trôi cục tức ấy.

Về phần cái gì mà dày công tu tâm dưỡng sức, lòng dạ rộng rãi gì đó, đều phải xem ở địa vị khác nhau thế nào.

Một thằng lưu manh xỉ vả một vị Đại Nho, vị Đại Nho ắt sẽ chẳng thèm quan tâm đến gã, chuyện này rất bình thường, không phải vì biết cách kiềm chế, mà vì thằng đấy trong mắt ông ta chả là cái thá gì hết.

Mà một vị Đại Nho xỉ vả một vị Đại Nho, người kia nếu im lặng không đáp á, quỷ mới tin ngươi, chỉ cần chửi khó nghe hơn tý đi, ví dụ nói xấu chuyện ngươi cùng ai từng làm, thế nào ngươi cũng tức đến mức phải nhẩy cẫng lên chửi lại cho mà xem.

Khổng Thánh Nhân năm đó còn bị vu cáo hãm hại từng làm chuyện gì đó với công chúa nước Tống, ép đến mức Khổng Thánh Nhân phải thề độc kìa.

Cho nên sắc mặt cả đám người này xấu xí đến không gì bằng, sắc mặt của Phương nho vẫn bình tĩnh, nhưng này là bình tĩnh bên ngoài, còn bên trong e rằng đã rủa Hứa Thanh Tiêu mười tám ngàn lần rồi ấy.

"Bệ hạ, chuyện này liệu có thể kết thúc ở đây được chưa?"

Phương nho hít một hơi thật sâu, nhìn lướt qua Nữ đế, hỏi như thế.

"Nếu Hứa ái khanh tha thứ các ngươi, vậy chuyện này sẽ dừng lại ở đây."

"Nhưng, trẫm vẫn phải nói một câu, nếu như về sau còn có người dám yêu cầu Hứa ái khanh tự chứng minh dị thuật, cho dù nguyên nhân có là gì đi nữa, cũng mặc kệ dùng cách gì."

"Thậm chí là cả Thánh Nhân tới đây, trẫm đều giết không tha, các ngươi hiểu chưa?"

Nữ đế cất tiếng, câu nói này có chút hung tàn, đến cả Hứa Thanh Tiêu cũng cảm thấy đúng là có chút tàn bạo.

Cả Thánh Nhân đến cũng giết không tha.

Nói với đám người đọc sách này nghe, trong lòng phải có biết bao uất nghẹn khó chịu đây.

Nhưng trong nháy mắt Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu rõ ý của Nữ đế, lời này của nàng không phải vô tình, mà là cố ý.

Là đang nói cho tất cả người trong Đại Ngụy, giang sơn này thuộc về nàng, Nữ đế Đại Ngụy, chứ không phải Văn cung Đại Ngụy, tín hiệu vừa ra, không ít người trong chớp mắt đã tiếp thu được.

Ngày hôm nay Nữ đế đột nhiên phát uy, không chỉ vì giúp Hứa Thanh Tiêu, quan trọng hơn còn phát huy thiên uy, ép Văn cung Đại Ngụy xuống, để từ trên xuống dưới Đại Ngụy đều phải hiểu rõ một chuyện.

Hoàng đế chính là hoàng đế.

Bình Luận (0)
Comment