"A!"
"Nếu là tin đồn, vậy thì tốt rồi."
"Chu Thánh thành thánh ở Đại Ngụy, cũng coi như nợ muôn dân Đại Ngụy một nhân quả."
"Để Văn cung Đại Ngụy ở đây, trấn áp vận quốc vận Đại Ngụy, coi như là trả lại nhân quả."
"Bách tính Đại Ngụy tạo ra một Chu Thánh."
"Mà Văn cung Đại Ngụy cũng tạo ra con dân Đại Ngụy."
"Phò tá tương trợ lẫn nhau, vậy tuyệt đối đừng uổng... tấm lòng của dân chúng Đại Ngụy đấy."
"Cút đi."
Nữ đế nói đến đây thì không nói nữa.
Đuổi thẳng ba lão già này đi.
Ba vị Thiên Địa Đại Nho không có tý tức giận nào, thay vào đó là thoải mái.
Đúng, thoải mái.
Vì lời Nữ đế vừa nói.
Đúng là quá dọa người.
Chuyện Văn cung Đại Ngụy thoát ly, sao có thể công khai nói thẳng ra được.
Nếu truyền ra ngoài, Văn cung Đại Ngụy sắp lâm vào đả kích tựa như sấm sét.
Dân ý muôn dân, khéo sẽ chửi chết Văn cung Đại Ngụy.
Giờ khắc này, ba người đã biết rõ, Nữ đế thật ác.
Không, không phải ác.
Mà ác vô cùng.
Ác đến mức khiến đám lão già này hết hồn, khiến đám già này không còn can đảm nữa.
"Truyền ý chỉ của trẫm, sắc phong kết thúc."
"Hôm nay kẻ nào gây chuyện, đều tước sạch công danh, ba đời không được vào kinh làm quan."
Nữ đế lần nữa hạ chỉ.
Một câu này lại tiếp tục trừng phạt lên đám người đọc sách.
Sau đó ánh mắt của nàng hướng về phía Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa ái khanh, trẫm có chuyện quan trọng muốn trao đổi."
Nàng nói.
Hứa Thanh Tiêu ngay lập tức đi theo sau Nữ đế.
Chuyện này đã hoàn toàn kết thúc.
Dựa vào uy Đế Vương của Nữ đế.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng biết.
Chuyện này kết thúc, nhưng chuyện tiếp theo sẽ còn phiền toái khủng khiếp hơn nữa.
Văn cung Đại Ngụy rời đi.
Đúng là chuyện lớn thật.
Hơn nữa, ngày thoát ly vốn dĩ còn một tháng nữa, giờ Nữ đế đã công khai nói thẳng chuyện rời đi này.
Là vì tranh thủ thời gian.
Văn cung Đại Ngụy rời đi là chuyện hiển nhiên, công khai nói thẳng ra, cũng coi như đánh một đòn phủ đầu bất ngờ không kịp trở tay, để Văn cung Đại Ngụy kiêng dè một hai.
Nhưng mà, cách làm này không thay đổi được điều gì hết.
Chỉ có thể kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa thôi.
Rất mau.
Đi vào bên trong điện.
Còn không chờ Hứa Thanh Tiêu nói gì.
Ộc một tiếng.
Một ngụm máu tươi, bị Nữ đế phun ra.
"Bệ hạ!"
Trong chớp mắt, Hứa Thanh Tiêu biến sắc.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, Nữ đế đang khoẻ mạnh sao bỗng nhiên phun máu tươi ra được.
Hơn nữa sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên vô cùng khó coi, trắng bệch kinh khủng.
"Bệ hạ!"
"Người làm sao vậy?"
Hứa Thanh Tiêu ngay lập tức đi lên đỡ lấy Nữ đế, dù sao thì tình huống này đúng là rất khẩn cấp.
"Không sao."
Việc Hứa Thanh Tiêu đụng vào mình, Nữ đế cũng không hề phản cảm nào, chỉ có chút gì đó khác biệt không nói ra được.
Nàng lắc đầu, nhờ Hứa Thanh Tiêu đỡ lấy mình, đi về phía long ỷ.
"Bệ hạ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
"Người…?"
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi, hắn biết đây chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi, nói cách khác, nếu không có đã không như vậy.
Thấy Hứa Thanh Tiêu ân cần hỏi thăm thế.
Nữ đế có vẻ trầm lặng.
Nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói.
"Hứa ái khanh hôm nay đã phong hầu rồi, trẫm, cũng không thể lừa Hứa ái khanh được nữa."
"Quốc vận của Đại Ngụy xảy ra chuyện rồi."
Nữ đế nói thẳng vấn đề ra ngay tại chỗ.
"Xảy ra chuyện?"
Hứa Thanh Tiêu hơi nhíu mày, văn cung Đại Ngụy vẫn chưa rời đi, nhưng sắp rời đi thôi đã xảy ra chuyện rồi ư?
Hắn tò mò nhưng không nói, đợi Nữ đế giải đáp.
Mà lúc này, Nữ đế giơ tay lên, trên bàn tay non mịn như ngọc, từ từ hiện lên một luồng khí màu tím, luồng khí này nhanh chóng vận chuyển, cuối cùng hóa thành một cái đỉnh có bốn chân.
Đây là đỉnh quốc vận.
Nhưng thân đỉnh có chút hư vô, cũng không có tý cảm giác chân thực nào.
"Hứa ái khanh. "
"Mỗi một vương triều quốc gia đều có quốc vận của riêng mình, nhưng chỉ các quốc gia tầm thường, ví dụ như nước thuộc địa, quốc vận mới mịt mờ không ổn định, bên trong không có chút nền móng nào hết."
"Vương triều Đại Ngụy thì không như thế, quốc vận có thể tụ lại hoá thành đỉnh khí, đây cũng là đỉnh quốc vận."
"Thứ này tụ lại càng thật, có nghĩa quốc vận càng mạnh, trước khi Bắc phạt, đỉnh quốc vận của Đại Ngụy sắp thành hình đến nơi rồi, nhưng sau khi Bắc phạt, quốc vận tán loạn, từ từ hoá thành hư vô."
"Sau đó mấy năm liền cứ yếu dần đi, quốc vận giảm xuống, nếu như ngươi không đến đây, chưa đến hai mươi năm, quốc vận sẽ tự tan ra hết, biến thành trạng thái mù mịt, đến cả hình đỉnh cũng không nhìn ra được."
Nữ đế giải thích với Hứa Thanh Tiêu.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu cũng hướng về phía đỉnh.
Đúng thật, tuy rằng nhìn rõ hình đỉnh, nhưng cũng thấy có chút mờ mờ, cũng không chân thật, giống như một cái hình chiếu vậy.
"Mong bệ hạ giải thích thật rõ, thần, vẫn chưa hiểu lắm."
Hứa Thanh Tiêu thoáng cái hiểu, nhưng cụ thể thế nào cũng chưa rõ lắm.
"Hứa ái khanh, ngươi hãy kiên nhẫn nghe."
"Thế giới chúng ta đang ở, tên là Trần giới, chia thành năm khu vực, chuyện này chắc ngươi cũng rõ rồi đúng không?"
Giọng Nữ đế không lớn, bởi vì đứng gần, Hứa Thanh Tiêu nghe rất rõ.
"Vâng."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, sau đó Nữ đế tiếp tục nói.
"Năm khu vực lớn bao gồm Đông châu, Nam châu, Tây châu, Bắc châu và Trung Châu."
"Nhưng ngươi biết vì sao, vương triều khắp thiên hạ lại tập chung ở Trung châu, còn ở bốn châu thì không có vương triều lớn nào không?"
Nữ đế hỏi dò.
Chuyện này Hứa Thanh Tiêu không rõ lắm, nhưng ngược lại hắn cũng biết, trong năm châu lớn, đúng là chỉ có Trung châu có vương triều thôi, bốn châu còn lại thì khá là hỗn loạn.
Cũng có không ít quốc gia, nhưng không có một vương triều nào hết, bây giờ nghe Nữ đế nói thế, đúng là khiến người ta phải tò mò.
"Tất cả mọi chuyện, phải kể bắt đầu từ một truyền thuyết."
"Truyền thuyết tương truyền, Trần giới mới sinh ra là một nơi hỗn độn, bất cứ sinh linh nào được sinh ra đều cuồng bạo hung tàn, bọn họ có sức mạnh hủy trời diệt đất, giết chóc lẫn nhau."
"Hồi ấy Tà thần chém giết không ngừng, một tộc khống chế hải dương, một tộc thống lĩnh bầu trời, một tộc quản giữ mặt đất, bọn họ liên tục chém giết lẫn nhau, sinh ra vô số sát nghiệp, cuối cùng dẫn tới Thiên phạt."
"Trên chín tầng trời, một thần vật rơi xuống đất, hóa thành năm món tiên khí."