"Trung châu Long đỉnh, Đông châu Cổ tháp, Nam châu Thần điện, Tây châu Phật châu, Bắc châu Thần thụ."
"Năm món tiên khí bị năm thế lực khác nhau khống chế, Long đỉnh được nhân tộc điều khiển, bình tứ hải, định bát hoang."
"Cổ tháp Đông châu do Trí giả điều khiển, mở ra hệ thống Tiên Đạo, trấn sát tà ma, thay trời hành đạo."
"Thần điện Nam châu rơi vào tay man tộc cổ, sáng lập con đường Võ Đạo, võ toái hư không."
"Phật châu Tây châu nằm trong tay người giác ngộ, tự xưng là Phật Tổ, tạo ra Phật Môn, lấy chúng sinh làm tín ngưỡng tu hành."
"Thần thụ Bắc châu bị Yêu tộc khống chế, tưới nhuần vạn vật, để vạn vật được lột xác, nhưng sau này trong yêu tộc có một nhóm yêu tạo phản, cướp mất một phần thần thụ, dùng căm hận, oán hận và máu tươi của chúng sinh, thúc đẩy sinh ra một thứ thần vật khác, có thể giúp đột phá cảnh giới trong nháy mắt, không có bất cứ tác dụng phụ gì, đám đấy chính là Tà Ma."
"Nhờ năm tiên khí này, tất cả đại hung tà thần bị năm thế lực lớn cùng nhau xoắn giết phong ấn, cuối cùng cũng dẹp loạn được họa loạn, đây cũng chính là thời kỳ thiên địa sơ khai hoang dã."
"Năm tiên khí này sau khi phong ấn Tà thần xong, vỡ vụn hoà chung vào trời đất."
"Long đỉnh Trung châu hoá thành quốc vận, hễ có người thống nhất được sơn hà là có thể tụ ra được Long đỉnh, một khi thành hình sẽ được trời đất ủng hộ, thành Nhân hoàng của Trung châu, phá vỡ gông cùm xiềng xích trăm năm, từ đó lớn là Đế Vương cho đến bách quan đều có thể trường sinh bất lão."
"Từ xưa đến nay, Trung châu sinh ra rất nhiều Vương triều, tất cả các vương triều đều có chung mục đích là thống nhất sơn hà, tụ Long đỉnh, được phong thành Nhân hoàng, cả triều bất hủ."
Nữ đế chậm rãi nói ra bí mất khủng lồ này.
Lời đó khiến Hứa Thanh Tiêu đúng là được mở mang tầm mắt.
Đương nhiên Nữ đế cũng bổ sung thêm câu.
"Việc này cũng chỉ là lời đồn thôi, dù sao cái gọi là thời man hoang, cách hiện tại quá xa xôi, những ghi chép vạn năm chưa chắc đã đúng."
"Có thể do người đời sau bịa đặt ra, chỉ nghe từ phía trung gian không thể tin hết được."
Bởi vì chuyện này đúng là không có bất cứ nguồn gốc nào hết, tuy nhiên cũng phải nói một câu, quốc vận vương triều Đại Ngụy đúng là hóa thành đỉnh thật.
Nhưng so với Long đỉnh Trung châu trong lời đồn thì khoảng cách như trời với đất.
Đặc biệt nhất còn dính líu đến cái thứ trường sinh này.
Đã ảo càng ảo hơn.
Chỗ khác nơi Trần giới Hứa Thanh Tiêu không biết, nhưng dựa vào hệ thống hắn biết thì… Hệ thống Nho đạo mặc dù có người thành Thánh Nhân, tuổi thọ nhiều nhất cũng chỉ đến hai trăm năm, cộng thêm ngươi nhất định phải hiểu được cách dưỡng sinh, đồng thời đã đến cái cảnh giới Thánh Nhân, có uống thuốc cũng vô dụng, ví dụ như Dược vương cũng không thể kéo dài tuổi thọ được, vì có một cái hạn mức cao nhất buộc chặt lại, phong toả con đường kéo dài số mạng của ngươi.
Nếu không một tôn Thánh Nhân sống lù lù năm trăm năm, yêu ma thiên hạ này chết chùm cả lũ à?
Hệ thống Võ Đạo chắc sống lâu hơn chút, khoảng ba trăm năm đi.
Tiên Đạo sống năm trăm năm là quá mức rồi, tất nhiên cái này là Hứa Thanh Tiêu đọc được trong sách, bao gồm tất cả tri thức đều học từ trong sách ra.
Thật hay giả, đều không phân biệt được, tóm lại có phải tự mình trải qua đâu, cũng không có Thánh nhân nào nói cho mình biết có thể sống được bao lâu.
Khéo sau này lại bị nói khác đi cũng là chuyện hết sức bình thường.
"Có điều, trường sinh bất tử thì nói hơi quá thật, nhưng sống đến ngàn năm cũng không phải nói quá."
"Yêu ma, tiên đạo, phật môn, dị tộc, vương triều, Nho đạo, tất cả đã đạt đến trình độ nhất định đều theo đuổi cái gọi là trường sinh."
"Thậm chí ngàn năm chưa chết, đối với bọn họ mà nói cũng đủ rồi, cả trẫm, đối mặt với tuổi thọ ngàn năm, nói không động lòng là nói dối."
Nữ đế chậm rãi nói.
Hơn nữa lời này nói không sai một chút nào cả.
Mỗi một cá thể đến được đỉnh cao nhất, thứ theo đuổi trên lý thuyết đúng là chỉ còn trường sinh thôi.
Chiến lực vô song thì thế nào?
Kết quả cũng chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
Phong hoa tuyệt đại thì thế nào?
Cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là hồng phấn khô lâu.
Càng nắm quyền khuynh thiên hạ, càng đứng trên đỉnh cao danh vọng thì càng không muốn chết. Về phần bạn bè, ngươi xưa lối cũ, lúc ly biệt có lẽ cũng sẽ có thương cảm, nhưng đến mức này, bản thân cũng đã vô dục vô cầu, bọn họ còn chưa trải qua thứ gì nữa?
Rồi có ai có thể trở thành rằng buộc với bọn họ? Trường sinh bất tử, đúng là thứ hấp dẫn nhất trần đời.
"Vậy có liên quan gì đến chuyện bệ hạ bị thương?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi chuyện Nữ đế bị thương, đây mới là thứ hắn quan tâm hơn.
"Trước khi Bắc phạt, quốc vận Đại Ngụy đã thành đỉnh, chứng minh quốc vận cường thịnh, nhưng sau khi Bắc Phạt, quốc vận Đại Ngụy mấy năm liền cứ giảm dần xuống."
"Mãi đến khi trẫm đăng cơ, quốc vận Đại Ngụy tan càng nhanh hơn, suýt chút nữa không thể tụ lại hình được, một khi không thể tụ lại hình, thì tai họa khủng khiếp sẽ giáng xuống đầu Đại Ngụy."
"Quốc vận, nhìn không thấy sờ không được, nhưng đúng thật sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của vương triều Đại Ngụy, nếu như tan hết, như thế đất sẽ chết hàng vạn dặm, đại hạn mười năm, sóng thần động đất, tai họa nhiều vô số kể."
"Khung cảnh tai hoạ này, động một tý là thây phơi hàng triệu, ảnh hưởng nó mang đến càng kinh khủng hơn nữa, Hứa ái khanh, ngươi thử tưởng tượng xem, bách tính một quận biến thành dân chạy nạn sẽ là cảnh tượng như thế nao?"
Nữ đế giải thích sức ảnh hưởng của quốc vận.
Tai họa liên tục mấy năm, đất chết hàng vạn, đại hạn mười năm, bao gồm đủ loại thiên tai gây chết người.
Nếu như bách tính của cả một quận, lấy quận Thương Bình làm ví dụ, ba mươi triệu người dân trôi dạt khắp nơi, hai ba toà thành chết trước, sau đó chạy nạn, sờ đến đâu cũng là đất trắng xoá không một ngọn cỏ cây.
Nạn dân đói kinh khủng sẽ hoá thành một thứ sức mạnh cực kỳ lớn nuốt sạch tất cả các phủ đệ khác, cướp bóc đánh giết, cũng chỉ vì lấp no cái bụng, dẫn đến tình trạng dân chúng nổi dậy, vô cùng khủng khiếp.
Hơn nữa tất cả vấn đề đều sẽ biến thành nỗi căm hận, chỉ cần một người tiện tay châm ngòi thổi gió, nói do hoàng đế mới vậy, nói do nữ nhân xưng đế nên mới dẫn đến thiên phạt, ngẫm lại xem lúc đó bách tính sẽ làm cái gì? Bọn họ sẽ vô cùng căm hận hoàng đế.
Cứ như thế, sức mạnh này sẽ biến thành ngọn giáo sắc bén nhất của kẻ địch.
"Cho nên, trẫm buộc chặt lấy đỉnh quốc vận, ổn định đỉnh quốc vận lại."